Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 121. Đuổi theo Tông chủ lên giá (2)



Chương 121. Đuổi theo Tông chủ lên giá (2)





Dương Sở nói:

- Chỉ với mấy con cú đêm trên tông môn này, buổi tối còn phấn khích hơn cả ban ngày, cứ đến tối là chúng lại hú như điên như dại, chẳng khác gì mèo đang động đực. Hay là cứ đi vào ban ngày cho ổn, kẻo chúng lại nghi ngờ. Nếu như có người khác hỏi, thì ngươi cứ nói là ta dẫn đội đi tuần tra.

- Biết rồi, chuyện này mà ta còn không biết sao? Yên tâm, mọi thứ đều ổn. Ngay cả xe ngựa của Tông chủ ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đóng kín ánh sáng, đảm bảo ngay cả truy hồn ấn cũng không có tác dụng.

- Ừ, làm tốt lắm.

- Lão Dương, ngươi nói tại sao Tông chủ không giải trừ truy hồn ấn vậy? Không phải rất khó, với cảnh giới của Tông chủ thì đã có thể giải trừ từ lâu rồi.

- Ồ, sao phải cởi ra chứ. Tông chủ có khi lại thích trên người có nhiều ánh sáng thì sao. Một hôm nào đó người ta thấy toàn thân phủ đầy truy hồn ấn, vừa bước ra, trông giống hệt cầu vồng, oai phong làm sao, dọa chết lũ đạo đức giả chính đạo kia mất.

- Có lý!

- Đúng thế, vẫn là Tông chủ biết chơi.

Nói dông dài vài câu, rồi mau chóng làm chuyện chính.

Xếp đội, gọi người. Lần này đã sớm sắp xếp ổn thỏa ma tu đến Cổ Cảng thành. Ngoại trừ Dương Sở ra, những người khác đều không biết lần này đi đâu.

Thậm chí bọn họ đều cho rằng Dương Sở sắp dẫn bọn họ đi tuần tra các thành trì. Dù sao thì chuyện trọng đại như vậy, toàn bộ Thiên ma tông biết được kế hoạch chi tiết cũng không nhiều.

Ngoài ba vị trưởng lão ra, chỉ có Tông chủ là Trương Mạc thôi.

Một lát sau, xe ngựa đi đến hậu hoa viên, những ma binh khác đều bị Lão Lý tìm lý gọi đi trước, bảo rằng Tông chủ muốn bế quan, những người khác không được lại gần.

Lý do này rất chính đáng, cũng rất phổ biến. Trương Mạc ở tông môn phần lớn thời gian thực ra cũng không thấy người đâu, bế quan hay không bế quan thì đối với hầu hết ma tu cũng không có gì khác biệt. Lừa được mấy ngày chắc chắn không thành vấn đề, thậm chí Lão Lý còn tự tin có thể lừa được hơn một tháng.

Đợi một lát, Trương Mạc mặt mày mệt mỏi đi ra, sau đó liếc mắt đã thấy Dương Sở đứng đợi từ lâu.

- Ngươi đợi ta à? Có chuyện gì sao?

Trương Mạc hỏi.

Dương Sở mở cửa xe ngựa:

- Tông chủ, mời.

Trương Mạc cũng không nghĩ nhiều, một người như Dương Sở đã ký khế ước phong hồn, chẳng nhẽ có thể hại hắn sao?

Lên thẳng xe ngựa, Trương Mạc vẫn khẽ hỏi:

- Vừa rồi ngươi có tìm ta không?

Dương Sở ừ một tiếng, sau đó lập tức đóng cửa xe lại.

- Đi thôi!

Ma tu đánh xe chỉ huy con ngựa đen vung roi một cái đẹp mắt, sau đó bánh xe lăn bánh, kéo theo bụi khói mà đi.

Dương Sở cũng cưỡi ngựa đen mặc giáp nhẹ, nhanh chóng đuổi theo.

Xe ngựa nhanh chóng xuống Tiểu Thánh sơn, Trương Mạc ngồi trong xe vẫn còn hơi bối rối.

- Chuyện gì vậy? Đi đâu vậy? Không phải bảo có cá lớn sao? Chẳng lẽ còn muốn ra ngoài ăn?

Tiếp đó, Trương Mạc mở cửa sổ xe, lập tức thấy một đám ma tu theo bên cạnh, người càng lúc càng đông.

Trận thế này không giống như đi ăn cá, mà giống như đi cướp vợ của ngư dân.

Bỗng nhiên, Trương Mạc rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.

Chờ đã, không phải là cá lớn ám chỉ viện quân chính đạo đến chứ.

Chết tiệt, ta không muốn đi.

Ai bảo bọn ngươi đi chặn giết viện quân chính đạo chứ.

Lực lượng của bản thân ta, chẳng lẽ ta còn không rõ sao?

Đi lần này, chính là không còn đường về, chính là chôn vùi ở Thanh Sơn, chính là chó chết.

Xong rồi, xong rồi.

Trang bức đến bị báo ứng rồi.

Dương Sở ngươi hại ta.

Vốn dĩ Trương Mạc nghĩ rất tốt. Mình chỉ cần đợi đến lúc, tìm một lý do, ví dụ như nói rằng mình tu luyện quá độ nên không thể chiến đấu được, từ chối thẳng thừng.

Tất nhiên, là Tông chủ, hắn cũng sẽ không phải không giúp đỡ gì.

Không phải đã giúp tranh thủ thời gian luyện chế cho các ngươi một mẻ bình ước nguyện rồi sao?

Lấy ra đổ một ít phân, cho ít phích lịch hỏa gì đó, cũng có thể ra chiến trường.

Cho dù không giết chết được người thì cũng có thể làm người ta buồn nôn. Tóm lại là Tông chủ đã ‘tham chiến” rồi.

Còn thắng hay không, đùa à, có liên quan gì đến hắn chứ?

Hắn tới đó liệu có thể giúp tăng thêm mấy phần thắng không?

Giờ thì tốt rồi, bình thì không mang, hắn chẳng có thứ phòng thân nào cả, vậy mà phải vội vã ra chiến trường.

Mà xem ra, đám ma tu kia còn đang chờ hắn đấu với cao thủ bên kia.

Trương Mạc ở trong xe ôm chặt đầu mình, hắn như thể đã nhìn thấy cảnh mình bị người ta đấm một phát thành ra ngu ngốc, hai phát thì ra đi.

Đợi đã, có lẽ không cần hai phát, chỉ một phát thôi là hắn cũng đi tong rồi.

Bây giờ phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Đem vịt ra giết mổ, thế cũng phải là vịt chứ.

Đem một con rệp ra mà giết thì tính là gì?

Tất nhiên, ta đường đường là tông chủ tông môn không thể là một con rệp. Chỉ là bây giờ rất khả năng sẽ bị người khác giẫm chết giống như một con rệp.

Phải nghĩ cách thôi.

Phải nhanh chóng nghĩ cách.

Chạy trốn? Đầu hàng? Hay cứ đến đó, sau đó thi triển bất động như sơn, đánh cược rằng đối phương thèm khát khuôn mặt đẹp trai cùng thân hình chẳng có tám múi nào của mình?

Mẹ nó, hình như chẳng cách nào ổn cả.

Hết chương 121.



Bạn cần đăng nhập để bình luận