Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 284. Tử Viêm lóe lên (1)



Chương 284. Tử Viêm lóe lên (1)




Thực ra cả đời này ta chẳng có tham vọng gì to tát.
Chỉ muốn một ngày nào đó đánh cho Ma thần một trận.
— Trích từ Chương 1009, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Không đợi Trương Mạc giải thích, Dương Sở đã trèo lên người Ô Đầu Quỷ bằng một tay.
- Dương Sở, Dương Sở!
Trương Mạc liên tục hét lên mấy tiếng, nhưng lại vô dụng.
Không lâu sau, đột nhiên, Trương Mạc nghe thấy tiếng gào của Dương Sở:
- Tông chủ, kiếp sau chúng ta gặp lại. Kiếp sau, ta vẫn nguyện đi theo người!
Trương Mạc lớn tiếng nói: - Ngươi đang kêu ma quỷ gì vậy?
Oành!
Một tiếng nổ lớn, toàn thân Ô Đầu Quỷ chấn động dữ dội, sau đó trực tiếp rơi xuống.
Nhìn thấy tốc độ rơi xuống ngày càng nhanh, Trương Mạc lập tức chuẩn bị mở Bất Động Như Sơn.
Đáng tiếc, hắn còn chưa hoàn toàn phát động, Ô Đầu Quỷ liền đâm vào vách đá, sau đó hất Trương Mạc ra ngoài.
Suýt chút nữa cả ý thức cũng bị đập gãy, ngàn cân treo sợi tóc, Trương Mạc rốt cuộc cũng mở được tuyệt chiêu.
Bất Động Như Sơn.
Thân thể cưỡng ép dừng lại, chỉ cách mặt đất một thước.
Trái tim Trương Mạc đập liên hồi, lại đảo mắt nhìn một cái.
Hay cho một tên, nơi này hắn quen.
Thật không ngờ lại chạy đến Nhất Tuyến Thiên rồi.
Mười hơi thở vừa qua, Trương Mạc vội vàng giải trừ Bất Động Như Sơn. Bàn chân chạm đất, ngẩng đầu nhìn lên, bên trái vách núi, nửa đôi cánh của Ô Đầu Quỷ vẫn còn treo ở đó, chỉ là đã ã không còn động tĩnh gì nữa.
- Dương Sở, còn sống không?
Trương Mạc hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu lùi ra ngoài Nhất Tuyến Thiên.
Nhưng chưa kịp lùi được mấy bước, bóng tối ập đến, chỉ trong nháy mắt.
Mọi cảnh vật xung quanh, đều biến thành vực thẳm của bóng tối.
Gió lạnh thổi khiến trứng lạnh ngắt, nổi hết cả da gà.
Ánh mắt Trương Mạc hơi chùng xuống, bỗng thấy không ổn, lại lùi thêm mấy bước.
Nhưng bóng tối nồng đậm này, lại giống như vực thẳm tử thần vô tận, căn bản không thể thoát ra được.
- Trương đại ma đầu, ngươi muốn đi đâu?
Trong bóng tối, có tiếng truyền đến, chính là Nguyệt Ma lão quái.
Trương Mạc lập tức ánh mắt đảo khắp bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng gì.
Lão già này chẳng lẽ đã nhìn thấu chiêu thức của hắn, cho nên mới tạo ra vực thẳm bóng tối như thế này.
Quả nhiên, ngay sau đó, tiếng Nguyệt Ma lại truyền đến, còn mang theo vài phần tiếng cười khẽ.
- Trương lão bát, ngươi còn muốn dùng cùng một chiêu thức để lừa gạt lão phu sao? Khuyết điểm của ngươi quá rõ ràng, đã bị lão phu nhìn thấu hoàn toàn. Hừm hừm, mặc dù không biết ngươi lấy năng lực này từ đâu mà có, lại còn kỳ quái như vậy. Nhưng ngươi cần phải nhìn thấy người mới có thể phát động được chứ. Không nhìn thấy người, năng lực của ngươi, chính là đồ bỏ. Lão phu nói có sai không?
Trương Mạc trong lòng hơi động, giỏi thật, còn bị nhìn thấu nữa.
Vỗ tay nhẹ, Trương Mạc nói:
- Nguyệt Ma đại nhân quả nhiên lợi hại, điều này đều bị ngươi nhìn thấu. Nhưng bản tông chủ còn có một chiêu đồng quy vu tận, Nguyệt ma đại nhân có muốn thử không?
- Đồng quy vu tận à. Ha ha, thế gian đều nói Trương Ma xảo quyệt, ta thấy cũng chỉ đến mức này thôi. Thôi thì cứ tung ra cho lão phu xem, lão phu không sợ chết!
Giọng nói của Nguyệt Ma vẫn tiếp tục truyền đến.
Trương Mạc nuốt một ngụm nước bọt.
Quả nhiên là lão gian hồ, già mà không chết thì thành giặc, già rồi mà vẫn gian xảo.
Lừa không được rồi!
Giờ phải làm sao đây, quỳ xuống cầu xin tha thứ liệu có quá muộn không. Vừa nãy còn đánh rắm vào mặt người ta.
Chưa kịp để Trương Mạc nghĩ ra cách mới thì đột nhiên sau lưng Trương Mạc có một bàn tay thò ra, trực tiếp đấm ngang, đập vào người Trương Mạc.
Một cái, Trương Mạc trực tiếp bay xéo ra xa mấy thước, xương cốt phát ra tiếng rắc rắc.
Chỉ một cú đấm thôi mà dường như đã đánh gãy cánh tay của hắn. Cơn đau dữ dội khiến Trương Mạc suýt ngất đi.
- Hừ, nhục thân yếu đuối, ma nguyên không còn. Trương Lão Bát, liều mạng với lão phu, liều đến cùng cùng rồi chứ gì. Hôm nay lão phu nhất định phải hành hạ chết ngươi, còn phải từng chút một ăn thịt ngươi.
Trương Mạc nghiến chặt răng, lớn tiếng nói:
- Nguyệt Ma lão quái, có giỏi thì hiện thân đấu tay đôi. Núp đầu núp đuôi, trốn tránh thế này, bản tông chủ khinh thường ngươi!
- Trương Lão Bát, trò khích tướng trẻ con này của ngươi mà cũng dám đem ra dùng à!
Nói xong, sau lưng Trương Mạc lại xuất hiện một bàn chân, trực tiếp đá Trương Mạc bay đi lần nữa.
Một cái, Trương Mạc trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Cảm giác suy yếu vô cùng ập đến, Trương Mạc cảm thấy lần này có lẽ thực sự phải chết rồi.
Còn chiêu nào nữa không?
Còn chiêu nào có thể dùng được nữa không?
Mẹ kiếp, lão tử đã không muốn sống thế này nữa rồi, chỉ cần có thể giết chết lão Nguyệt Ma này, chiêu gì cũng được.
Trong đầu thoáng qua tất cả các chiêu thức, tất cả các năng lực mà mình có.
Phát hiện ra rằng ngoài một chiêu Đếm ngược tử thần dùng để tự sát ra thì dường như các chiêu khác đã bị chế ngự hết rồi.
Đáng tiếc, Đếm ngược tử thần cảm thấy dùng cũng không được.
Cho dù theo phỏng đoán của hắn, Đếm ngược tử thần có thể thực sự có khả năng kéo dài cái chết.
Nhưng lúc này, một khắc cũng không đủ.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Hết chương 284.



Bạn cần đăng nhập để bình luận