Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 207. Ma đầu đáng sợ (1)



Chương 207. Ma đầu đáng sợ (1)





Có nhiều thứ lúc đó không thể nghĩ thông suốt.

Dừng lại, chậm một chút.

Đặt nó sang một bên.

Sau một thời gian.

Ngươi sẽ phát hiện ra, ngươi không thể nhớ ra được.

— Trích từ Chương 4607, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương ma thần.



Nàng định dùng máu của mình đánh dấu lên những khối sắt này trước. Để tránh đến lúc đó đồ vật bị Trương ma đầu chuyển đi, hoặc giấu đi không tìm thấy.

Ra sức bóp vỡ viên huyết tinh, Hắc ảnh vung tay quăng ra.

Máu tươi tiêu ký pháp, đi!

Mang theo máu của nàng, những mảnh vỡ của viên huyết tinh nhanh chóng chìm vào bên trong phần lớn các khối sắt.

Hắc ảnh mỉm cười, tiến lên tự mình nhặt hai cái nhỏ, định lén lấy hai cái đi.

Nhưng vừa mới cầm lên, nàng đã phát hiện ra hai tiểu gia hỏa này đột nhiên mọc ra tay chân.

- Hả?

Hắc ảnh trợn tròn mắt.

Sau đó nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chói tai.

- Truy tung khí tức thành công, ước nguyện, ước nguyện, ước nguyện!

- Ta muốn lên trời, ta muốn lên trời!

- Ta muốn cái đầu của ngươi, ta muốn cái đầu của ngươi.

Hắc ảnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay sau đó nàng kinh hoàng nhìn thấy, trước mặt dù lớn hay nhỏ, từng khối sắt đều đứng lên.

- Ước nguyện, ước nguyện..

- Ta muốn, ta muốn ……

Hắc ảnh há hốc mồm, hoàn toàn ngây người tại chỗ.

Nàng đã bỏ lỡ cơ hội trả lời cuối cùng, một đám khối sắt vây quanh nàng.

- Không hoàn thành nguyện vọng, đánh đập, đánh đập!

Tất cả các khối sắt đều phát ra tiếng kêu như nhau.

Hắc ảnh thấy không ổn, quay người định chạy trốn. Thân hình vừa mới hóa thành hắc ảnh, một luồng gió mạnh trực tiếp đập nàng xuống.

- Đánh đập, đánh đập!

Đấm đá túi bụi, tiếng kêu rung trời.

Ma tu bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, không khỏi ngơ ngác quay đầu lại.

Chết tiệt!

Tên trộm này trộm thứ gì vậy?

- Tông chủ!

- Tông chủ không ổn rồi!

Bên này Trương Mạc đang hạ quyết tâm cuối cùng, thì nghe Lão Lý lại bắt đầu đổi giọng ‘mắng’ hắn.

- Ta chỗ nào không ổn!

Trương Mạc lớn tiếng nói.

Ngay sau đó, Lão Lý liền dẫn theo một tên ma tu xông vào.

- Tông chủ, hậu viện, hậu viện đánh nhau rồi!

Lão Lý lớn tiếng nói.

Trương Mạc vẻ mặt khó hiểu.

- Đánh nhau rồi? Ai đánh nhau? Muốn chết à!

Lão Lý nhanh chóng giải thích:

- Tông chủ, là bình của ngài, những cái bình ngài làm đánh nhau rồi.

- Cái gì cơ?

Trương Mạc lập tức đứng dậy.

Quá đáng rồi, vậy mà có người dám bắt nạt những chiếc bình nhỏ đáng yêu của hắn.

Biết cái gì gọi là đánh bình cũng phải xem chủ nhân không?

Đập vỡ phải đền đấy.

Đều là tâm huyết của hắn!

- Muốn chết!

Trương Mạc quát lớn.

- Đem người, đem đồ nghề theo. Đi, ta phải xem xem, ai không có mắt như vậy, dám bắt nạt bình của ta!



Một lúc sau, hậu viện.

Cảnh tượng hỗn loạn, nhưng có vẻ còn hơi ngượng ngùng.

Trương Mạc nhìn thuộc hạ ma tu khiêng xác Hắc Ảnh ra, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

- Ừ, xác nhận là cô ta sao?

- Nên là vậy!

- Đều không nhìn ra hình người rồi, ngươi xác định thế nào.

- Quần áo, còn cả màu da này, chắc không sai đâu.

- Xác nhận là Hắc Bì sao? Ôi chao, sao cô ta lại chạy đến đây thế này.

Trương Mạc quay đầu nhìn về phía hậu viện, một đám bình lớn bình nhỏ, lúc này đang nằm yên ở đó, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Nếu không phải trên mặt đất có nhiều chỗ lõm, trên thân bình còn có vết máu, Trương Mạc cũng không thể nhận ra, là bàn tay đen tối của bình.

Quá tàn nhẫn.

Mới gặp nhau một lần, đã đánh chết người ta rồi, có vẻ không ổn lắm nhỉ.

Lão Cẩu, Lão Lý, Dương Sở, đều cảm thấy thương xót.

Cảm giác những thứ tông chủ làm ra những thứ này, còn có khả năng chống trộm nữa chứ.

May mà họ tự giác, không ai muốn trộm bình của tông chủ, nếu không thì bị đánh chết cũng là họ mà thôi.

Hai ma tu canh gác càng nhìn càng toát mồ hôi lạnh. Hàng ngày họ canh giữ toàn là những thứ này sao?

Rốt cuộc là ai bảo vệ cho ai vậy?

Có phải là vị trí này của họ có hơi thừa thãi rồi không.

Chốc lát sau, Tử Hoàng cô nương cũng vội vã chạy đến.

Vừa nhìn thấy xác của Hắc Ảnh, Tử Hoàng cô nương lập tức tái mặt, suýt chút nữa là chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

- Trương tông chủ, ngài…

Phản ứng đầu tiên của Tử Hoàng tất nhiên là Trương đại ma đầu đã ra tay tàn nhẫn, trực tiếp giết chết Hắc Ảnh.

Trương Mạc lập tức lên tiếng giải thích:

- Đây là một tai nạn.

Tử Hoàng mở to mắt, người đã thành ra thế này rồi, còn có thể là tai nạn sao? Rõ ràng là ngươi Trương đại ma đầu, đang giết người lập uy mà thôi.

Tử Hoàng cười khổ một tiếng:

- Trương tông chủ, cho dù ngài không muốn tham gia yến tiệc, cũng không cần phải như vậy chứ. Hắc Ảnh cô nương chính là đệ tử ký danh của tông chủ Hồn Tông, ngài định chính thức khai chiến với Hồn Tông sao?

Trương Mạc nghe mà mí mắt giật liên hồi.

Cái quái gì vậy? Sao lại liên quan đến tông chủ Hồn Tông thế này?

Ta không muốn khai chiến mà, ta định đi dự tiệc thôi.

Lão Cẩu, Lão Lý bọn người cũng nghe thấy mà giật mình.

Cô nương Hắc Bì này, vậy mà lại có thân phận như vậy sao?

Không ổn rồi, sắp xảy ra chuyện rồi!
Hết chương 207.



Bạn cần đăng nhập để bình luận