Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 224. Như thế nào biết được? (1)



Chương 224. Như thế nào biết được? (1)






Đại gia đi đến nơi này.

Không có ý định còn sống trở về.

—— Trích từ Chương 441, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.


Quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Nguyệt Ma cũng tốt, Diệu Ly cũng được, cả đám đều nhao nhao quay đầu nhìn về phía hắn.
Xem ánh mắt ‘Ham học hỏi’ của bọn hắn, thật đúng là không phải đang cố ý trêu cợt.

- Ách...

Trương Mạc dừng một chút, bắt đầu suy tư nên nói như thế nào.

Chốc lát, ánh mắt Trương Mạc xoay động. Đúng, đã tới địa bàn của người ta, vậy thì cứ nói tốt, có câu nói là đưa tay không đánh người mặt cười, thiên xuyên vạn xuyên nịnh nọt không sai.

Nói về phía tốt là càng không sai.

Trương Mạc khẽ cười một tiếng, sau đó nói:

- Bằng vào ta quan sát. Thế cục thiên hạ hôm nay, đã tám thành ở trong tay Thánh đạo. Hồn Tông cường đại, ngày càng ngạo nghễ, chắc hẳn không được bao lâu liền có thể đánh bại Nguyên Môn, giành được công cán khoáng thế, mở ra thái bình vạn thế. Chỉ sợ chúng ta không cần làm gì, cứ ở bên cạnh nhìn, Hồn Tông cũng có thể đánh Nguyên Môn cùng triều đình hoa rơi nước chảy.

Trương Mạc nói xong, nụ cười trên mặt giãn ra.

Nhìn, vỗ mông ngựa này cũng rất không tệ chứ nhỉ. Ai còn không thích nghe tông môn của mình cường đại. Huống hồ, Trương Mạc còn không có thổi quá phận, chỉ nói tám thành mà thôi.

Suy nghĩ tám thành là đủ rồi.

Trương Mạc nói xong, Diệu Ly, Hùng Vô Địch, Lục Cửu Mệnh cùng Trần Tiểu Tiểu cơ hồ trong nháy mắt nhìn về phía Nguyệt Ma.

Hùng Vô Địch sở dĩ mở đầu nói câu này, là muốn mượn miệng Trương Mạc hỏi thăm một chút tình huống chiến đấu giữa Hồn Tông cùng Nguyên Môn hiện tại đến tột cùng như thế nào.

Đây chính là đại cục, có nhiều thứ, nhất định phải biết đại cục mới có thể làm quyết định.

Sắc mặt Nguyệt Ma đột nhiên trầm xuống, sau đó giơ tay lên nói:

- Trương tông chủ lời ấy sai rồi. Tình huống cũng không có tốt như ngươi nói. Ai, nếu muốn mời chư vị đồng tâm hiệp lực, vậy lão phu hôm nay cũng sẽ baod ra tình hình thực tế. Tình huống Hồn Tông hiện tại, rất kém cỏi.

Trong nháy mắt Nguyệt Ma nói ra ba chữ rất kém cỏi, có thể nhìn thấy trên mặt đám người Diệu Ly, Hùng Vô Địch lộ ra vẻ thoải mái.

Đúng, chỉ có không tốt, mới có thể thật tới tìm bọn hắn ‘Đồng tâm hiệp lực’.

Cũng chỉ có đại cục không đúng, cho nên mới cần chiêu binh mãi mã, đều gọi bọn hắn tới, hình thành tổ hợp lực lượng.

Nguyệt Ma lại ho khan vài tiếng, nói:

- Cứ lấy chính bản thân ta mà nói đi. Cùng Nguyên Môn đối bính, đều đã bị thương. Nếu không tông môn cũng sẽ không phái ta đi vào sáu quận Giang Nam tu dưỡng. Chư vị, Hồn Tông muốn các ngươi.

Nói xong, Nguyệt Ma tựa hồ còn muốn đứng dậy hành lễ. Nhưng, đám người đứng dậy ngăn lại.

- Không cần, không cần. Nguyệt Ma đại nhân quá khách khí!

- Chúng ta đã đến đây, tất nhiên sẽ giúp Hồn Tông bài ưu giải nạn.

- Huống hồ, Hồn Tông đều dự định ghi chúng ta vào trên tấm bia công lao, chúng ta tự nhiên sẽ xung phong phía trước, da ngựa bọc thây.

- Nguyệt Ma đại nhân quá khách khí, đây đều là chuyện chúng ta phải làm. Mọi người chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể sáng tạo ra ngày mai mỹ hảo cho sáu quận Giang Nam.

Nói xong nói xong, Hùng Vô Địch tựa hồ nước mắt đều muốn gạt ra mấy giọt.

Diệu Ly cũng diễn không tệ, một bộ dáng phó thác đại sự, mặc dù bỏ mình cũng không hối hận.

Bên trong người ở đây, ngay cả Trần Tiểu Tiểu đều một mặt trang nghiêm.

Chỉ có Trương Mạc không biết chuyện ra sao.

Chơi nhau à.

Ta vừa thổi xong, ngươi liền đánh mặt ta. Nguyệt Ma ngươi có cần nói Hồn Tông thảm như vậy hay không.

Nếu thật thảm như vậy, ha ha, vậy hiện tại ta có phải có thể trốn hay không.

Nguyệt Ma không ngừng ho khan, thậm chí còn ho ra máu đen ở trước mặt mọi người.

Hít sâu một trận, tựa hồ là cố gắng điều chỉnh xong cảm xúc. Nguyệt Ma mới tiếp tục nói:

- Không nói nữa, chư vị. Đều ở trong tiệc rượu, thế đạo hiện tại, Thánh đạo gian nan. Về sau sáu quận Giang Nam liền hoàn toàn dựa vào chư vị.

Lại là một hơi buồn bực, sau khi uống xong, Nguyệt Ma đứng lên nói:

- Đi. Thời điểm cũng không sớm. Chư vị có thể sớm nghỉ ngơi một chút. Các ngươi tùy tiện chọn chỗ ở, nơi này chỉ cần là phòng ốc có thể nhìn thấy, đều có thể ở, còn cần gì, đều có thể tìm thủ hạ của ta. Sáng sớm ngày mai, mời chư vị đến phía sau núi nói chuyện, yên tâm, tuyệt không ép buộc. Ăn ngon chơi vui ở tốt, chư vị muốn đi, cũng bất cứ lúc nào có thể đi, không có cưỡng cầu!

Cầm lấy quải trượng, Nguyệt Ma mang theo ý cười rời đi.

Từ đầu tới đuôi, Nguyệt Ma chưa hề nói một câu lời nói nặng. Thật giống là một vị lão giả bệnh nguy kịch, đang bàn giao hậu sự cho đám con cháu của mình.

Đám người đưa mắt nhìn Nguyệt Ma rời đi, tiếp đó nhao nhao thu hồi nụ cười trên mặt.

- Chư vị, các ngươi cảm thấy thế nào?

Diệu Ly lên tiếng hỏi.

Hùng Vô Địch hừ nhẹ một tiếng nói:

- Nếu là sống phóng túng, vậy thì nhìn lại một chút. Đi, chúng ta đi trước chọn trụ sở tốt.

Hết chương 224.



Bạn cần đăng nhập để bình luận