Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 209. Du sơn ngoạn thủy



Chương 209. Du sơn ngoạn thủy




Con người của ta thành ‌thật nhất.
Thật không nói láo.
Ngoại trừ câu trên.
—— Trích từ Chương 5,609, « nhật ký của ta » Thiên Địa ‌ Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
Hôm sau, đoàn lữ hành ăn chực lần đầu tiên của Thiên Ma Tông, xuất phát!
Lĩnh đội, Thiên Ma Tông tông chủ Trương Mạc, đại trưởng lão Dương Sở, trưởng lão Lão Cẩu.
Sau đó là trùng trùng điệp điệp, vài trăm ma tu của Thiên Ma ‌ Tông tạo thành đại quân đi ăn cơm.
Thời điểm rời khỏi quận thành, được dân chúng nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn. Có ít người càng kích động đến lệ nóng doanh tròng.
- Cuối cùng cũng đi rồi!
- Trương ma đầu còn ở quận thành quả thật tạo ra áp lực quá lớn đối với các đại gia tộc chúng ‌ ta.
- Đúng vậy, mỗi ngày đoạt mối làm ăn, còn không cho kẻ có tiền như chúng ta ức hiếp bách tính, quá phận, không thể nhịn.
- Đi tốt, tốt nhất đi rồi cũng đừng trở về.
- Tấu nhạc, bọn họ chắc chắn nghe không hiểu, đưa ôn thần!
Ca múa vui vẻ đưa tiễn, trong không khí vui vẻ náo nhiệt, Trương đại tông chủ mang theo một đám thuộc hạ rời đi Thanh quận, thẳng đến Hắc Phong Lĩnh.
- Nhìn xem, nhìn xem. Mọi người nhiều không nỡ chúng ta.
Trương Mạc đều bị cảm động, cưỡng ép gạt ra một giọt không biết là nước mắt hay là là ghèn từ khóe mắt.
Dương Sở cầm lấy địa đồ, cưỡi ngựa ở bên cạnh nói:
- Tông chủ, chúng ta muốn đi Hắc Phong Lĩnh, ở Nhai Sơn thành thuộc Ninh quận, theo tốc độ của chúng ta, xem chừng nhanh nhất cũng cần hai ba ngày.
Trương Mạc liên tục khua tay nói:
- Không nóng nảy, tuyệt đối không nên sốt ruột. Chậm một chút, đều chậm một chút nữa, coi như du sơn ngoạn thủy. Còn có, tìm người tìm hiểu thêm, những người đồng hành ở quận khác có xuất phát chưa?
Dương Sở gật đầu nói:
- Đã hiểu tông chủ, lúc ta đi đã để thám tử đi tìm hiểu. Hẳn là cái này một hai ngày sẽ có câu trả lời. Nhưng tông chủ, chúng ta đi chuyến này, nếu như đám chính đạo đến công kích thì làm sao xử lý.
Trương Mạc khẽ cười một tiếng nói:
- Vậy thì cảm tạ tám đời tổ tông bọn hắn, xem như cho chúng ta lý do không cần đi. Ta đều hi vọng bọn họ sớm đến đánh một chút, ta lập tức xoay người lại.
- Tông chủ ngài lại nói đùa, ta đã biết, ta sẽ để cho Lão Lý cẩn thận hết thảy.
Dương Sở cười gật đầu. ‌
Trương Mạc thầm nghĩ trong lòng, ngươi biết trái trứng. Ta thật tình nguyện lại chơi đùa, não bổ cùng Vân Phiến công tử cũng không muốn đi gặp cái gì Ngọc Ma, không đúng, là Ngư Ma, Vực Ma, Ước Ma, Ước a... Ước đại gia ngươi chứ ma.
Nghe tên thôi đã biết là lão biến thái.
Trong cửa sổ xe, Trương Mạc chậm rãi lấy ra một cái đùi gà từ trong tay áo, một bên ăn, một bên nhìn về phía Tử Hoàng ngồi bên cạnh.
- Tử Hoàng tiểu thư, ngươi đói bụng không? Có muốn ăn chút xương gà hay không?
Tử Hoàng nhìn Trương Mạc ăn miệng đầy chảy mỡ, thực sự không biết‌ nên nói cái gì cho phải.
Cái đùi gà này của ngươi là thế nào bỏ vào trong tay áo? Bên trong tay áo của ngươi, sẽ không còn có những vật khác chứ.
Còn có, ai muốn ăn xương ‌ gà của ngươi.
- Cám ơn tông chủ, không cần.
Tử Hoàng có chút khom mình hành lễ. Không dám biểu hiện ra chút lỗ mãng.
Trương Mạc còn đang nghĩ linh tinh nói:
- Tử Hoàng cô nương, chờ đến Hắc Phong Lĩnh, ngươi nhất định phải báo cáo tình hình thực tế cho Nguyệt Ma đại nhân. Ta thật không dám đắc tội hắn.
Khuôn mặt Tử Hoàng có chút vặn vẹo, ngươi ngay cả tên của người ta đều cố ý nói sai, còn nói không dám đắc tội.
Lừa gạt tiểu hài ba tuổi à.
Tử Hoàng cố nén khó chịu nói:
- Yên tâm tông chủ đại nhân, ta nhất định sẽ hướng Nguyệt Ma đại nhân, báo cáo tình hình thực tế.
Tử Hoàng cố ý tăng thêm mấy chữ tình hình thực tế.
Trương Mạc cười gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, còn có chút thịt đây, ngươi xác định không ăn sao?
Tử Hoàng liên tục lắc đầu, đợi đến Hắc Phong Lĩnh, nàng muốn nói ra tình hình thực tế, mà tình hình thực tế của nàng và tình hình thực tế mà Trương Mạc nghĩ lại là hai chuyện hoàn toàn trái ngược.
Xe ngựa chậm rãi tiến lên, dựa theo Trương đại tông chủ yêu cầu, tốc độ thật chậm giống như đang dạo chơi ngoại thành.
Trọn vẹn qua hai ngày, bọn người Trương đại tông chủ mới hoàn toàn rời khỏi Thanh quận, tiến vào khu vực Ninh quận. Nhìn tốc độ, muốn đến Hắc Phong Lĩnh, chí ít vẫn phải cần hai ba ngày.
Trương Mạc thì không cảm thấy có cái gì, dù sao càng chậm càng tốt. Đi nhanh như vậy làm gì? Chạy đi đầu thai sao?
Vừa hay chậm một chút, dừng lại nhìn ngắm phong cảnh, mới là cuộc sống tươi đẹp.
Đi đến Đông Tuyết hòa tan, có chỗ cảnh sắc rực rỡ, Trương đại tông chủ còn muốn đi xuống xe ngựa ngẫu hứng làm một câu thơ.
- A! Đại hắc sơn, Đại hắc sơn, trên Đại Hắc sơn có một con gấu mù. Nhìn trái nó, phải nhìn nó, nó cũng không nói chuyện. Đâm chết nó, chém ‌ chết nó, một đao vừa chém, một kiếm nhảy nhót, thật đáng yêu, thật đáng yêu, ha ha ha!
Trương đại tông chủ làm thơ xong còn muốn hô to giấy viết, đáng tiếc là lỗi chính tả hơi nhiều.
Bên cạnh, đám người Dương Sở, lão Cẩu nhao nhao vỗ tay.
- Hay!
- Tuyệt cú a, ‌tông chủ.
- Bài thơ này có thể truyền ‌ thế!
- Tông chủ, ngài thật sự là thi ma!
Trương Mạc gật gật đầu, biểu thị vẫn là cần điệu thấp. Sau đó vung tay lên nói:
- Đi, bắt tên ngốc kia lại, đêm nay ăn nó!
Nói xong, gấu mù siêu đáng yêu liền thành bữa tối cho tối nay.
Tử Hoàng một mực ở bên cạnh quan sát, lại yên lặng nhớ kỹ một hàng chữ lớn.
- Trương ma đầu hỉ nộ vô thường, tàn hại sinh linh, kinh khủng như vậy! Hết chương 209.



Bạn cần đăng nhập để bình luận