Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 287. Thắng! (1)



Chương 287. Thắng! (1)




Trên đời ít có ai vừa đẹp trai vừa thông minh.
Bản tông chủ chính là một trong số đó.
— Trích từ Chương 963, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Trương Mạc đã cố gắng rất lâu, cuối cùng cũng chống đỡ được một chút, trước mắt toàn là máu, hoàn toàn không nhìn thấy Nguyệt Ma ở đâu, nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng sấm sét xé trời bên tai, cảm nhận được cơn gió dữ dội ập tới.
- Trương Lão Bát, hôm nay lão phu dù có chết cũng phải kéo ngươi xuống địa phủ, trận chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc!
Nguyệt Ma vẫn còn gào thét, sau đó toàn thân phát ra tiếng rắc rắc chói tai, vô số tia chớp ma màu đen xuất hiện trên người hắn, ngay lập tức bầu trời hoàn toàn tối đen, một tia sét đánh thẳng vào người hắn.
Loou xà tứ tung, tiếng sấm sét kinh hoàng bắt đầu vang lên liên hồi.
Trương Mạc ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng thầm nghĩ.
Người ta nói chiêu cuối của người ta, sao lại có khí thế như vậy.
Ma thần, chiêu mà ngươi cho ta, sao lại không có cảm giác như vậy?
Thôi, Ma thần, ngươi vẫn không được.
Từng chút một, Trương Mạc đưa bàn tay tê liệt ra, nhặt lá Hắc phong trên mặt đất, lại hung hăng hít một hơi.
Mây đen đè xuống, thế giới hóa thành màu đen, ngoài ánh chớp lóe lên không ngừng kích thích mắt hắn ra, Trương Mạc hoàn toàn không nhìn rõ thế giới này.
Ồ, nhả ra một ngụm khói.
Trương Mạc chậm rãi nói: - Phá hủy đi, nhanh lên.
Thực sự không thể đánh nữa rồi, đối phương có thể ‘nằm ngữa rồi ngồi dậy’ thế này thì đánh thế nào được.
Hoàn toàn là không có võ đức.
Đến địa phủ, bản tông chủ cũng phải đi khiếu nại với Diêm Vương.
Các ngươi làm cái công việc gì vậy, chẳng trách nhân gian đầy ma quỷ, toàn là địa phủ không làm gì cả.
Rắc!
Một tia sét khác đánh vào vách đá bên trái.
Trương Mạc đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, chờ đã, hình như có điều gì đó không ổn.
Nếu ta nhớ không nhầm thì nơi này, Nhất Tuyến Thiên, khi đến đây có vẻ như những người chính đạo đó đã chôn rất nhiều Lôi Hỏa thạch thì phải!
Hơn nữa, chúng có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Mục đích của họ vốn là đánh bom Nhất Tuyến Thiên để chôn vùi Thiên Ma Tông.
Bây giờ, tên Nguyệt Ma này điên cuồng phóng sét, liệu có phải đang tự thiêu, tự thiêu và làm nổ tung cả nơi này không?
Chết tiệt, rất có thể là vậy.
Trương Mạc phản ứng lại và vội vàng bò ra ngoài, lúc này phải cảm ơn lão Nguyệt Ma đã đánh bay hắn đủ xa.
Chỉ cách Nhất Tuyến Thiên một khoảng cách rất nhỏ.
Lão Nguyệt Ma, ngươi cứ tiếp tục phóng sét, bản tông chủ không muốn bị chôn cùng ngươi.
Nguyệt Ma làm sao biết được những điều này, hắn chỉ biết rằng cuối cùng cũng đã kéo đầy mây sét.
Hai cánh tay giơ cao, Trương Lão Bát, ngươi đáng chết.
Dưới lực lượng của ma lôi, không còn một mảnh xương nào.
Ma lôi thần hàng!

Rắc rắc! Rắc rắc!.
Liên tiếp mấy đạo ma lôi một lần nữa giáng xuống, bổ vào khắp nơi vách núi, trong nháy mắt, toàn bộ vách núi bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn, lan tràn khắp nơi như mạng nhện.
Nguyệt Ma căn bản không chú ý đến những thứ này, hắn bây giờ chỉ dùng hồn phách, đánh dấu chết vị trí của Trương Mạc.
Một đạo kinh thiên chi lôi, trong đám mây đen ngưng tụ.
Đám mây đen cuốn ra một cơn lốc xoáy khổng lồ, trong đó có ánh sáng, tựa như chứa đựng uy lực diệt thế.
- Ma Lôi… Thần Hàng!!
Hai chữ Thần Hàng vừa thốt ra, kết quả là ma lôi trên trời còn chưa rơi xuống, ngược lại là hai bên vách núi của Nhất Tuyến Thiên triệt để sụp đổ ầm ầm.
Những tảng đá vỡ vụn, vách núi sụp đổ trực tiếp đổ sập xuống giữa.
Cũng là động tĩnh kinh thiên động địa, Trương Mạc đều bị dọa đến lăn lộn bò trườn, bốn chân chạm đất, làm một cú đột phá mãnh liệt.
Cuối cùng nhảy vọt lên, Trương Mạc nhảy ra khỏi lối ra của Nhất Tuyến Thiên.
Phía sau liên tục vang lên tiếng nổ lớn ầm ầm, cát bụi và đá vụn bắn tung tóe, suýt nữa lại chôn vùi Trương Mạc.
Tiếng nổ lớn liên tục không ngừng.
Đám mây đen xoáy trên trời thì đột nhiên dừng lại, ma lôi cuối cùng cũng không phóng ra.
Từng chút một, đám mây đen tan đi, khôi phục như thường.
Gió lớn dần lặng, Trương Mạc nằm trong cát bụi, nhổ ra một miệng đầy tro bụi.
Trên người giống như người thổ dân, cưỡng ép đứng dậy, chậm rãi phủi sạch bụi đất.
Trương Mạc vẫn còn hơi kích động.
Không chết, thật sự không chết!
Chết tiệt, như vậy mà không chết!
Lòng bàn tay run rẩy, lại châm một điếu lá Hắc Phong, hít một hơi, rồi rũ sạch bụi đất trên đầu.
Lau sạch vết máu trước mắt, có một bên mắt còn đau dữ dội, nhưng bên còn lại thì ổn, ít nhiều cũng có thể nhìn rõ tình hình trước mắt.
Ách......
Đập vỡ thành như vậy rồi! Ảnh hưởng rất lớn đến việc đào xác của ta.
Nguyệt Ma rốt cuộc có chết hay không, nếu như vậy mà vẫn không chết, vậy thì ta...... Cũng chẳng còn cách nào.
Đập vào mắt rõ ràng là những tảng đá vụn chất thành núi, vách núi vỡ vụn đã hoàn toàn chặn đứng toàn bộ Nhất Tuyến Thiên.
Được rồi, từ hôm nay trở đi, Nhất Tuyến Thiên chắc chắn không còn tồn tại nữa.
Nơi này, có thể đổi tên thành bãi đá vụn.
Ừm, tên Mộ Cổ Nguyệt Ma này cũng không tệ. Hết chương 287.



Bạn cần đăng nhập để bình luận