Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 163. Mua kiếm (2)



Chương 163. Mua kiếm (2)





Thứ hai, số cửa không phải là hoa văn Thao Thiết mà là hoa Bỉ Ngạn. Nhìn từ đây, đây không phải là việc của Thiên Ma Tông. Ta chưa bao giờ thấy Ma tông nào có ký hiệu như vậy. Trên tình báo cũng không bao giờ nghe thấy.

Ừm, là cửa hàng này rồi.

Lý thị binh khí!

Quận thành có đại gia tộc nào họ Lý không?

Ẩn chậm rãi bước vào, chủ tiệm ngồi sau quầy, nhìn thấy người đến, chỉ hơi nhướng mắt lên, rồi nói:

- Cửa hàng này không tiếp khách bình thường!

Ẩn mỉm cười, cửa hàng này đủ tính cách.

Ta thích!

Ẩn cũng không nói nhảm, từ từ lấy ra một thỏi vàng, vung tay ném lên bàn của chủ tiệm.

Trong nháy mắt, chủ tiệm thấy tiền sáng mắt, bật người dậy.

- Ái chà, hóa ra là quý khách, Tiểu Ngũ, lên trà!

Ẩn lười dây dưa với hắn, cố tình hạ thấp giọng, khàn khàn nói:

- Ta cần một thanh kiếm, dài hai thước hai, rộng ba thước ba. Thân kiếm càng mỏng càng tốt, lưỡi kiếm càng sắc càng tốt, chuôi kiếm dùng thông nguyên thiết thạch và ô thạch để chế tạo, thân kiếm phải đảm bảo ít nhất bốn phần trăm thông nguyên thiết thạch, mở rãnh máu, có thể mềm có thể cứng. Mấy ngày thì hoàn thành được?

Quản lý cửa hàng cười nói:

- Chúng ta có thợ giỏi nhất, mười ngày chắc chắn sẽ hoàn thành.

Ẩn lắc đầu nói:

- Quá chậm rồi, mười ngày nữa thì Tết đã qua rồi. Ba ngày, cho các ngươi tối đa ba ngày.

Quản lý cửa hàng nhíu mày nói:

- Ba ngày, e là không được.

Ẩn không nói nhảm, lại lấy ra một thỏi vàng.

Quản lý cửa hàng trợn mắt nói:

- Khách quan, đây không phải vấn đề tiền bạc, nhu cầu của ngài, ít nhất cũng phải năm ngày!

Ẩn lặng lẽ lấy ra thêm một thỏi nữa.

Quản lý cửa hàng giật phắt lấy, lớn tiếng nói:

- Ba ngày, cứ ba ngày. Đảm bảo hoàn thành!

Ẩn chỉ vào thỏi vàng nói:

- Đây coi như là tiền đặt cọc, kiếm làm xong rồi, còn có tiền thưởng. Đúng rồi, tạm thời ta cũng cần một thanh kiếm để phòng thân!

- Hiểu rồi, đến đây, chính là thanh kiếm tốt làm bằng hắc thạch thuần chất này, ngài dùng tạm trước đi. Ba ngày sau, ngài lại đến lấy kiếm mới!

Ẩn hài lòng gật đầu, tiếp nhận ‌ kiếm, bước nhanh mà rời đi, nước đều không uống một ngụm.

Điếm chưởng quỹ thu hồi thỏi vàng, tiếp nhận trà tiểu Ngũ bưng tới nói:

- Hảo sinh ý, đi, để bọn hắn lấy cây quạt tàn của Lý gia đi đúc kiếm.

Tiểu Ngũ ở bên nói : - Có thể làm sao? Sẽ nổ đó.

Điếm chưởng quỹ trợn mắt nói:

- Thêm một phần thông nguyên thiết thạch, liền thêm hai phần tàn phiến. Dù sao ‌nhìn tu vi hắn cũng không ra thế nào, nguyên khí không xông phá thân kiếm. Thật muốn về sau ngày nào nổ, hắn cũng phải chết, tóm lại sẽ không tới trả hàng.

Tiểu Ngũ chậc chậc tán thán nói:

- Ngài thật anh minh!

Điếm chưởng quỹ cười nói:

- Không phải ta anh minh, là Lý gia anh minh, tông chủ anh minh, nhanh đi làm việc, lăn!



Ngồi trên ghế nằm, Trương Mạc mở tờ báo Thánh Đạo, có gì mới mẻ gì không.

Ừm, vẫn là những thứ cũ rích.

Hồn tông và Nguyên môn giao chiến khắp nơi, chết vài người, chiếm vài thành.

Đánh nhau nhỏ lẻ, xem ra, trước khi vào xuân, hai bên đều không có động thái lớn gì.

Mở tiếp tờ báo Chính đạo, tin tức cũng chẳng khá hơn là bao.

Tin tức duy nhất mới mẻ hơn, chính là bảng xếp hạng ma đầu mới.

Thứ này một tháng xếp một lần, Trương Mạc đã giữ vững được vị trí top năm trong nhiều tháng, cứ thế này thì hắn còn trụ được lâu nữa. Bao giờ mới rớt khỏi bảng đây.

Bức chân dung thật sự quá xấu, Trương Mạc tính hay là tự gửi cho báo Chính đạo một bức chân dung, nhìn ngứa mắt quá.

Tuy nhiên nhìn lại bức chân dung của mấy ma đầu xếp trên y, hừ hừ, hình như cũng chẳng khá hơn là bao.

Đều xấu như nhau, cho người ta cảm giác là, không xấu như cứt thì không làm được ma đầu.

- Chán quá!

Quăng tờ báo đi. Giờ những tờ báo này, còn chưa đẹp bằng tờ báo Chính đạo của Thanh quận hồi trước, viết còn chẳng hay bằng cái tên gọi là Tuyệt Bút Thư Sinh hồi đó.

Đúng rồi, gã đó giờ chạy đâu mất rồi? Chết rồi sao?

Nếu không chết, Trương Mạc thậm chí còn muốn tha mạng cho gã, sau này chuyên viết bài cho báo Thánh đạo.

Giúp hắn truyền bá tư tưởng hòa bình của Thiên ma tông.

- Tông chủ, tông chủ!

Trương Mạc vừa định ngủ tiếp, lão Lý lại chạy tới.

- Có chuyện gì vậy? Đừng có lúc nào cũng làm người khác giật mình, phải học cách bình tĩnh!

Trương Mạc nheo mắt hỏi.

Lão Lý nhanh chân bước tới, nụ cười như hoa cúc già nở rộ.

- Vâng, vâng, vâng, ta không có tâm như nước của Tông chủ. Nhưng mà Tông chủ, tin tốt, tin tốt đây. Phòng đấu giá gửi tin đến, có người muốn bán một món bảo vật đặc biệt, bên trong chứa đựng linh nguyên chi khí nồng đậm!

Trương Mạc lập tức bật dậy, nắm lấy vai Lão Lý nói:

- Khi nào? Nhất định phải lấy về cho bằng được.

Lão Lý gật đầu lia lịa:

- Đương nhiên rồi, ta đã chuẩn bị sẵn hết rồi, hôm nay sẽ giúp hắn đấu giá, hôm nay hắn sẽ mang bảo vật đến. Tông chủ, cần bình tĩnh không?

Trương Mạc trừng mắt:

- Bình tĩnh cái đầu nhà ngươi, đi thôi, đến phòng đấu giá!
Hết chương 163.



Bạn cần đăng nhập để bình luận