Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1338 - Thành ý! (1)



Chương 1338 - Thành ý! (1)




Có người hỏi bổn Tông chủ làm sao để giữ mình trong sạch giữa thế giới đầy cám dỗ vật chất này.
Bổn Tông chủ bảo hắn.
Ngươi chỉ cần nắm vững một tuyệt kỹ.
Chính là nhát!
Có nó là có thể an thân.
Ngươi xứng đáng có được.
—— Trích từ Chương 1400, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Trương Đại Tông chủ lười để ý đến bọn họ.
Đánh, đánh đánh, chỉ biết đánh.
Một khi đánh nhau, bổn Tông chủ lại phải ngày ngày phê duyệt tấu chương, bận muốn chết.
Yên ổn một chút không được sao?
Hiện tại Vô Cực Minh và Kiếp Điện cũng không có ý định đại tấn công. Bổn Tông chủ nói chuyện với Nhân Hoàng cũng rất tốt đẹp, cứ như vậy dừng lại đi.
Ít nhất cũng phải ngừng chiến vài chục trăm năm, để cho bổn Tông chủ được thảnh thơi nằm nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống.
Cũng để cho bách tính được sống yên ổn, ngày ngày đánh, năm năm đánh, cuối cùng người khổ sở vẫn là thiên hạ, là những người nông dân chân lấm tay bùn.
Thấy Trương đại chủ sứ im lặng, Ngô Thành cùng mọi người đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Ngô Thành dè dặt lên tiếng:
- Trương đại chủ sứ, kế hoạch trăm năm mà Thượng chủ giao phó, chúng ta vẫn phải thực hiện chứ?
Trương đại tông chủ lúc này mới hạ thức ăn xuống, mắt liếc nhìn khắp lượt, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đang dạy ta làm việc sao?
Trong phút chốc, mọi người đều cảm thấy nghẹt thở, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Trương đại tông chủ. Ngô Thành vội vàng cúi đầu. Trước đây, tuy kính trọng Trương đại tông chủ, nhưng Ngô Thành chưa từng cảm nhận được khí thế đặc biệt nào từ hắn. Nhưng hôm nay thì khác, khoảnh khắc Trương đại tông chủ lên tiếng, Ngô Thành theo bản năng cảm thấy như bên cạnh đang ngồi một con yêu thú. Không… phải nói là một con mãnh thú vô cùng đáng sợ, há to miệng để lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.
Trương đại tông chủ dùng ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, nói:
- Chuyện không cần thiết thì các ngươi không cần quản, bản tông chủ cũng sẽ không giải thích với các ngươi. Đây đều là kế sách mà bản tông chủ đã bàn bạc kỹ lưỡng với Thượng chủ, các ngươi cứ thế mà làm.
Trương đại tông chủ không chút khách khí lôi Thượng chủ ra để tăng thêm uy thế, tránh cho đám người này bất phục. Quả nhiên, vừa nghe nói đây là kế sách do Trương đại tông chủ và Thượng chủ cùng quyết định, đám người này liền im bặt, không dám hó hé nửa lời. Chắc chắn bọn họ cũng không có gan dám đi tìm Thượng chủ để hỏi cho ra nhẽ. Hơn nữa, Thượng chủ cũng sẽ không thèm để ý đến bọn họ.
Còn về kế hoạch trăm năm mà Thượng chủ giao phó… Thật nực cười! Ngươi nói thì bản tông chủ nhất định phải làm theo sao? Bản tông chủ không phải loại người dễ bị lay động, cùng lắm thì ngươi hãy xóa sổ ta đi. Bản tông chủ nào có thèm quan tâm đến điều đó. Ngươi nói muốn đánh nhau, bản tông chủ lại muốn hòa bình. Chính là muốn làm trái ý ngươi đấy.
Trương đại tông chủ nằm nghiêng trên ghế, ợ một tiếng thật to rồi nói tiếp:
- Tiếp theo, Thần cung sẽ có một số thay đổi. Trước tiên, phải nâng cao đời sống cho dân chúng. Bản tông chủ ở đây có giống lương thực năng suất cao, các ngươi hãy lập tức phổ biến rộng rãi. Việc này mấy vị thần sứ cũng đã biết và đồng ý rồi. Thứ hai, từ nay về sau, những tu sĩ các ngươi không được phép tùy tiện quấy rầy cuộc sống của dân chúng. Tuyệt đối cấm chỉ việc mượn danh nghĩa của thần để ức hiếp dân lành, cướp vợ người khác. Tiền thuế có thể không thay đổi, nhưng tu sĩ phía dưới nhất định phải trợ giúp bách tính giải quyết vấn đề, đây mới gọi là phát tán ánh sáng của thần”.

Lời này vừa thốt ra.
Những người có mặt đều ngây người.
Ý gì?.
Không được ức hiếp dân chúng, còn muốn giúp dân chúng giải quyết vấn đề?
Đây là việc mà những sứ giả của Thượng Thần cao quý như bọn họ nên làm sao?
Chuyện này tuyệt đối không thể làm.
Mọi người đang định phản bác.
Trương đại Tông chủ lại nói:
- Về sau, ai muốn thăng tiến, lấy công lao, thì cứ tích lũy ở phương diện này. Tu vi là một chuyện, kẻ nào dám phản đối, bây giờ đứng ra đây, bổn Tông chủ sẽ lấy ngươi ra khai đao. Cho ngươi biết tân quan nhậm chức cần ba ngọn lửa đều có thể thiêu trên người ngươi, cho ngươi lên đèn ngay tại chỗ.
Trương đại Tông chủ nói xong liếc nhìn Thương Di đang im lặng bên cạnh.
Có Thương di tọa trấn, ai dám lỗ mãng.
Thương Di nhắm mắt, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bà ta vốn là người muốn rời khỏi Thần cung, nào quan tâm Trương lão bát ở Thần cung làm gì.
Trương lão bát mà thật sự xảy ra chuyện thì càng tốt, như vậy bà ta có cơ hội trả hết nợ ân tình của Trương lão bát.
Những người có mặt nhịn rất lâu, cũng không dám nói một chữ không.
Trương lão bát tiếp tục nói:
- Ta nói xong rồi, ai tán thành, ai phản đối?
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Tán thành, tán thành, chúng ta đều tán thành.
- Truyền bá ánh sáng của thượng thần, là điều nên làm!
- Đáng lẽ phải làm như vậy từ lâu rồi.
- Trương đại chủ sứ quả nhiên là sứ giả chân chính của thần linh.
Mọi người vỗ tay rầm rầm, thậm chí có người còn rưng rưng nước mắt xúc động, phải nói là diễn xuất không tệ, bổn Tông chủ nhớ kỹ ngươi rồi đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận