Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 247. Trên vách núi



Chương 247. Trên vách núi






Một kỹ năng tốt, thường thường là quyết định thắng bại trước mắt sống chết.

Hiển nhiên, bây giờ ta chỉ lĩnh ngộ hai phần ba trong đó.

Cái kia chính là thắng bại trong tay...

Ta chắp tay!

—— Trích từ Chương 1756, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng vạn dặm, gió lạnh từng cơn.

Đám người Trương Mạc tự nhiên một đêm không ngủ.

Thương lượng đến, thương lượng đi, cũng không có thương lượng ra kết quả gì.

Dù sao đến cuối cùng, thấy thế nào, cũng đều là đánh cùng trốn hai mục lựa chọn mà thôi.

Đánh là không muốn đánh, trốn lại càng quá khó.

Chuyện cứ như vậy tạm thời kẹp lại. Hơn nữa còn là loại nhức cả trứng kia.

Diệu Ly cùng Trần Tiểu Tiểu cũng không bỏ ra nổi chủ ý gì tốt hơn. Hiện tại, lại là câu kinh điển trong câu chuyện xưa.

- Đi một bước, nhìn một bước!

Trương Mạc gật gật đầu, vẫn là chuyện xưa an ủi người.

Cũng không biết, lần này không phải là nhìn một bước, chết một bước đó chứ.

- Hai vị tông chủ, Trần cô nương, Nguyệt Ma đại nhân cho mời, đến vách núi một lần!

Trời vừa tảng sáng không lâu, Nguyệt Ma đã đã phái người đến thúc giục.

Trương Mạc cùng đám người Diệu Ly liếc nhau, sau đó Trương Mạc nói:

- Tất cả mọi người, chuẩn bị kỹ càng binh khí. Đến lúc đó, ta ra lệnh một tiếng, các ngươi đánh cho ta, đánh cho đến chết, đúng, để Bạch Diện mang theo người của Huyết Hùng phái người.

- Vâng!

Dương Sở cùng lão Cẩu gật đầu, bọn hắn cũng biết, đây là trước mắt sống chết.

Ai, trong số người, bị thương nhất chính là lão Cẩu.

Hắn thật ra là người Thiên Ma Tông không nguyện ý nhất tin tưởng Nguyệt Ma sẽ trở mặt. Bởi vì dựa theo phỏng đoán của hắn, Nguyệt Ma không có lý do gì đối phó với mọi người mới đúng. Nhưng hiện tại xem ra, có một số việc, không hề quan hệ gì đến phỏng đoán.

Vẫn là tông chủ đại nhân nói đúng, lão ma đầu, lão âm bức, không thể tin.

- Diệu tông chủ, Trần cô nương. Đến lúc đó thật treo lên. Ta hi vọng hai vị không cần lưu thủ, cũng không cần thoát đi. Chúng ta cần đồng tâm hiệp lực.

Trương Mạc trịnh trọng việc nhìn Diệu tông chủ cùng Trần Tiểu Tiểu nói.

Diệu Ly gật đầu trả lời:

- Yên tâm, Trương tông chủ. Trước mắt chuyện sống chết như thế này, chúng ta hiểu được. Muốn sống sót, chỉ có con đường hợp tác.

Trần Tiểu Tiểu cũng nói theo:

- Trương tông chủ, muốn tìm sống, cùng tiến thối!

Trương Mạc hài lòng ừ một tiếng, nhưng hắn vẫn vạn phần không yên tâm hỏi:

- Các ngươi không có vật liệu gì bảo mệnh sao? Hiện tại đến thời khắc mấu chốt, nên dùng thì phải dùng.

Diệu Ly suy nghĩ một chút nói:

- Không có!

Trương Mạc lo lắng nói:

- Xem lại xem, có thể có!

Trần Tiểu Tiểu nói theo:

- Cái này thật không có!

Trương Mạc triệt để im lặng, chỉ những thứ ngu xuẩn này, còn tự xưng ma đầu.

Đồ chơi bảo mệnh gì cũng không có.

Trương Mạc không tự chủ sờ lên tu di giới của mình.

Dù sao thì hắn đã nghĩ kỹ, chỉ cần đến lúc đó không đúng, liền để Diệu Ly cùng Trần Tiểu Tiểu lên đánh. Chính hắn ngồi trong bình, trong nháy mắt đào tẩu.

Cái gì đồng tâm hiệp lực?

Cái gì cùng tiến thối?

Mẹ nó.

Đó là lắc lư người khác biết chưa?

Mình có trình độ gì, mình có điểm số nào? Còn có thể thật dùng sát ý bạo động cùng Bất Động Như Sơn ngạnh kháng à?

Trương Mạc cuối cùng thâm tình vỗ vỗ bả vai đám người Dương Sở, lão Cẩu.

Ý kia là, các huynh đệ, có thể muốn sau này còn gặp lại.

Đám người Dương Sở lão Cẩu thì cảm giác tông chủ đang khích lệ mọi người, trước mắt sống chết, cũng đừng sợ, bản tông chủ và các ngươi tử chiến đến cùng.

Xuất phát.

Mang theo người nhân, đám người đi đến vách núi Hắc Phong Lĩnh.

Thần sắc trang nghiêm, bước chân nặng nề, lại thêm thủ hạ Nguyệt Ma lại thổi quen thuộc tang nhạc, Trương Mạc luôn cảm thấy bọn họ đang tiễn đưa cho mình.

Phong tiêu tiêu hề cái gì mà Dịch Thủy Hàn, bổn tông chủ vừa đi này, cái kia là chết thảm (*).

(Chế từ bài Dịch Thủy Ca, nói việc Kinh Kha hành thích Tần Thủy Hoàng: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn - Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.)

Lần này cực kỳ bi thảm, Nguyệt Ma lão âm bức kia. Lão âm bức ngươi, bổn tông chủ ngâm tụng ngươi cho chết chìm.

...

Chậm rãi bước đi vào trước vách núi, xa xa đã có thể nhìn thấy trên vách đá có một tảng đá lớn vươn ra, tựa như căn cơ của đại sơn, hùng tráng uy mãnh, khinh thường thiên địa.

Nguyệt Ma đứng trên tảng đá lớn, phía sau là hai thân ảnh quen thuộc.

Hùng Vô Địch, Lục Cửu Mệnh.

Chắp hai tay sau lưng, Nguyệt Ma giống như đang nhìn thiên địa mênh mông, nhìn vũ trụ hoàn vũ.

Đột nhiên, Nguyệt Ma cất cao giọng nói:

- Đây là sườn núi Hắc Tuyệt, trước đó là bọn sơn phỉ dùng để xử trí người sống ở chỗ này. Bọn hắn sẽ cắt tứ chi của người, thả máu ra, sau đó từ nơi này ném xuống, ném vào bên trong Hắc Phong cốc. Cuồng phong trong cốc sẽ thổi bay mỗi một giọt máu tươi trên người đối phương, thổi khô mỗi một tấc máu thịt của người nọ. Cho đến khi hóa thành thây khô, hóa thành bạch cốt, hóa thành bột mịn.

Hết chương 247.



Bạn cần đăng nhập để bình luận