Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 147. Hắc điếm (1)



Chương 147. Hắc điếm (1)





Gần đây có vẻ hơi đen.

Ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp trai của ta.

Nhưng sau đó ta soi gương và quan sát kỹ lưỡng.

Ồ, hóa ra là đẹp trai quá, đẹp đến cháy luôn.

Vì vậy, ta đã trở nên đen.

- Trích từ Chương 463, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Trương Mạc đã cố gắng hết sức để không để mình lộ vẻ quê mùa, nhưng sau khi đi dạo một số cửa hàng, hắn vẫn bị sốc.

Chết tiệt, thực sự là cái gì cũng bán, thậm chí còn có một cửa hàng chuyên bán nước tắm của các mỹ nhân, mỗi chai còn tặng kèm một bức chân dung của một mỹ nhân nổi tiếng.

Thật là quá bỉ ổi, nghe nói còn có người mua về uống.

Biến thái quá!

Hơn nữa, không ngon chút nào!

Tiếp tục đi về phía trước, Trương Mạc còn nhìn thấy một vài cửa hàng treo biển hiệu có hình Thao Thiết văn.

Không nhận ra thứ khác, nhưng Thao Thiết văn của Thiên Ma Tông thì hắn vẫn biết. Đi đến trước cửa một tiệm vũ khí cao cấp, Trương Mạc chỉ vào biển hiệu nói:

- Chuyện gì vậy? Sao lại có biểu tượng của Thiên Ma Tông chúng ta?

Dương Sở cười đáp:

- Là cửa hàng của tông môn chúng ta!

Dương Sở cười đáp:

- Nên là cửa hàng của tông môn chúng ta!-.

Trương Mạc không hiểu, cau mày nói:

- Ý gì? Chúng ta còn kinh doanh ở Quận thành sao?-.

Dương Sở đáp:

- Là chủ ý của Lão Cẩu và Lão Lý, chúng ta sẽ mở một số cửa hàng ở các thành lớn, một là để sắp xếp công việc cho những người bên dưới, kinh doanh kiếm tiền cũng tốt, tránh để họ gây chuyện khắp nơi. Hai là để tiện thu thập tin tức tình báo, ẩn mình trong thành thị. Ba là sau này các thành làm việc sẽ có thêm một vài cứ điểm ngầm.

Trương Mạc gật đầu, nghe có vẻ là một chủ ý không tệ, chỉ là biển hiệu trên cửa không mấy đáng tin.

Chỉ vào biển hiệu nói:

- Gỡ bỏ Thao Thiết văn đi. Nhìn một cái là biết ngay, còn ẩn cái gì nữa.

Dương Sở đáp:

- Vâng, xin hỏi tông chủ đổi thành cái gì?

Trương Mạc cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng:

- Một bông hoa hồng nhỏ đi!

Dương Sở đảo mắt, gật đầu hiểu ý, sau đó nói với những ma tu khác bên cạnh:

- Nói với Lão Cẩu, đổi Thao Thiết văn thành hoa Bỉ Ngạn!

Vừa bước vào cửa hàng, Trương Mạc còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trong.

- Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, những thứ bán ra ngoài, có thể giả đến mức nào thì giả đến mức đó, có thể tệ đến mức nào thì tệ đến mức đó. Tinh phách, thiên thạch các loại, làm sao cho người ta không nhìn ra được là được rồi, đao kiếm, áo giáp các loại, làm sao cho nhìn vào thấy chắc chắn là được rồi. Mục đích chúng ta mở cửa hàng là để kiếm tiền, kiếm càng nhiều tiền càng tốt. Đừng sợ những kẻ ngu ngốc sẽ quay lại gây rắc rối, cũng đừng xem đây là địa bàn của ai. Đừng sợ những kẻ ngu ngốc sẽ đi mách lẻo, cũng đừng xem cổng nha môn mở về hướng nào. Tóm lại, nói chung, thương nhân thì phải gian, gian thương ngươi có hiểu không? Ngươi hãy nhìn ta đây, xem kỹ một chút, xem kỹ một chút nữa, có hiểu ra không? Sao ta lại nuôi một lũ phế vật như các ngươi chứ.

Ôi!

Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu càng quen thuộc hơn.

Nghe là biết ngay lão Lý tham tiền háo sắc.

Đã thành trưởng lão rồi mà cái tên này vẫn chẳng đứng đắn, việc khác không lo, lại chạy đến đây dạy bọn dưới cách làm thương nhân gian xảo.

Sắc mặt Trương Mạc hơi khó coi, Dương Sở ở bên cạnh cũng không lên tiếng.

Chỉ nghe thấy trong tiệm vẫn có tiếng nói truyền ra.

- Nhưng trưởng lão, quy củ của tông môn không được ức hiếp bách tính. Chúng ta làm như vậy sẽ bị phạt phải không?

- Ngu ngốc, đồ ngu ngốc! Ai bảo ngươi ức hiếp bách tính, nhìn cách trang trí này, nhìn vị trí này, đây là nơi để bách tính mua đồ sao? Nhìn cho rõ ràng, đây là nơi dành cho những đệ tử của gia tộc lớn, những người giàu có. Lừa tiền của đại gia có thể gọi là lừa không? Cái đó gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cướp của cải của họ để giúp đỡ chúng ta. Cổ ngữ có câu: Kẻ đạt được giúp cả thiên hạ, mà thiên hạ giúp thì ta đạt được. Họ đạt được, ta cũng đạt được, ngươi hiểu không.

- Không hiểu! Trưởng lão, ngài đã giàu như vậy rồi mà vẫn còn nghèo sao.

- Chết tiệt, lũ các ngươi đúng là ngu như lợn. Có tiền hay không phải xem so sánh với ai, so với những kẻ nghèo rớt mồng tơi như các ngươi thì ta coi như là có tiền. Nhưng nếu ta so với tông chủ thì ta chính là kẻ nghèo rớt mồng tơi. Tông chủ của chúng ta, ngươi cũng nên biết, tuy rằng có hơi xấu xí một chút nhưng mà... Nhưng mà...

Trương Mạc trừng mắt chờ đợi câu ‘nhưng mà’ của hắn.

Nhưng đợi một lúc sau, hắn phát hiện tên này lại không nói tiếp nữa.

Lập tức nổi giận trong lòng, dám nói tông chủ của ta xấu xí.

Một tiếng quát:

- Lão Lý!.

Nghe thấy tiếng gọi, lão Lý lập tức lăn lộn bò ra, nhìn thấy Trương Mạc, càng sợ hãi hơn.

- Tông chủ!

Trương Mạc nhìn hắn nói:

- Nhưng mà sau đó thì sao?

Lão Lý lập tức phản ứng lại nói:

- Nhưng rất hào phóng, rất rộng rãi! Ta định nói như vậy.

Trương Mạc trừng mắt nói:

- Ta thấy ngươi ngứa da rồi, đợi về ta sẽ ném ngươi vào tầng hai của ngục tối, để Sở Nhiễm gãi cho ngươi một trận!

Hết chương 147.



Bạn cần đăng nhập để bình luận