Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 340. Bổn tông chủ phế nhất!



Chương 340. Bổn tông chủ phế nhất!





Màu trắng là hư vô.

Màu đen là quy thuộc.

Màu đỏ là hủy diệt.

Màu xanh lá cây là U Minh.

Màu vàng là...... Mọi người đều thích.

— Trích từ Chương 914, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Bổn tông chủ sinh ra đã xinh đẹp, thông minh dũng mãnh, toàn trí toàn năng, biết ăn uống, danh truyền Tứ Hải, trong nước Vô Song, song hỉ lâm môn môn... Cửa đóng lại.

Làm sao có thể là tư chất phế vật chứ?

Vu khống, đơn giản là vu khống.

Cuốn sách rách nát này, chuyên vu khống những nhân tài như Tông chủ của ta.

Lật ra phía sau xem tiếp, ừm, đây là cuốn sách có từ một trăm năm trước.

Xem đi, thật đáng ghét, đã vu khống Tông chủ của ta hơn một trăm năm rồi.

Không tin!

Chuyện này, tuyệt đối không tin.

Ném cuốn sách đi, Trương Đại tông chủ, muốn đích thân đi hỏi người tài.

- Dương Sở.

Gọi lớn một tiếng, Dương Sở chạy tới.

- Tông chủ, có chuyện gì không?

Trương Mạc trừng mắt nói:

- Bổn tông chủ không sao, lần sau đừng hỏi như vậy nữa. Đúng rồi, bổn tông chủ rất quan tâm đến việc tu luyện của các ngươi. Ngươi nói cho ta biết, tình hình tu luyện của ngươi hiện tại như thế nào?

Nghe thấy tông chủ quan tâm đến trạng thái tu luyện của mình, Dương Soở bỗng nhiên có chút cảm động. Sắc mặt đều thay đổi.

Nhưng sự thay đổi trong biểu hiện của hắn khiến Trương Mạc rất cảnh giác.

- Ngươi đừng có lại dùng chiêu trò của Lão Lý nữa. Bản tông chủ gần đây nghiêm cấm biến thái trong tông môn. Hỏi ngươi thì nói.

Dương Sở nhanh chóng nói:

- Rất tốt, tông chủ. Ta đã bước vào cảnh giới Võ giả Nguyên Linh. Cộng thêm lực lượng của Quỷ thủ, cảnh giới Đăng Long ta cũng dám đấu hai chiêu. Cho ta thêm một hai năm nữa, ta nghĩ ta có thể đột phá cảnh giới Đăng Long. Tất nhiên tốt nhất là cũng có một nghi lễ thăng cảnh. Tông chủ, lần sau nếu gặp lại Nguyệt Ma như thế này, có thể bắt sống không. Nếu như vậy, một Nguyệt Ma có thể chia ra được thành mấy cảnh giới Đăng Long. Mặc dù không lời, nhưng cũng không lỗ.

Trương Mạc nghe mà mặt mày ngơ ngác.

Còn bắt sống Nguyệt Ma, còn nghi lễ thăng cảnh.

Ngươi coi bản tông chủ là cái gì, ma thần à.

Nhìn các ngươi đẹp thế nào, cảnh giới Bá Nguyên trong mắt các ngươi, đều thành thịt lợn rồi, còn chia một phần.

Đơn giản là, nằm mơ cũng không phải như thế này.

Chờ một chút, sao ta cảm thấy ngươi nói thế này, là muốn để bản tông chủ đi chịu chết vậy.

Luôn có kẻ dưới muốn hại ta!

Trương Mạc vội vàng ngắt lời Dương Sở, tên này nói càng ngày càng vô lý.

- Khụ khụ, rất tốt. Ngươi tranh thủ thời gian tiến vào Đăng Long. Bản tông chủ còn muốn hỏi, tư chất của ngươi thế nào? Lúc đầu vào Võ cảnh, tư chất là loại mấy?

Trương Mạc hỏi xong câu này, liền nhìn chằm chằm Dương Sở.

Đừng có nói khoác lác với bản tông chủ, bản tông chủ có thể nhìn ra được.

Dương Sở lúc này đến nơi có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- So với tông chủ, khẳng định kém xa.

- Nói nhanh lên.

Trương Mạc nhìn bộ dạng của hắn và nghĩ thầm, gia hỏa này nhăn nhăn nhó nhó như thế thì chắc là phế vật rồi.

Biết ngay mà, tư chất phế vật cũng có thể tiếp tục tu luyện.

Dương Sở từ từ nói:

- Cũng chỉ miễn cưỡng là nhất đẳng thôi.

Sắc mặt Trương Mạc trong nháy mắt sa sầm xuống, khô khốc nói:

- Nhất đẳng à, khí như nước lũ cuồn cuộn?

Dương Sở thấy sắc mặt Trương Mạc thay đổi, vội vàng quỳ xuống nói:

- Tông chủ đừng trách. Ta tự biết tư chất của mình rất kém, miễn cưỡng nhất đẳng. Ngay cả viền của tư chất vô thượng cũng không sờ tới được.

- Nhưng ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện, nghĩ cách theo kịp tông chủ, tuyệt đối không phụ lòng mong mỏi của tông chủ!

Trương Mạc hơi há miệng, cái gì thế này?.

Tư chất nhất đẳng trở lên? Còn có cả tư chất vô thượng?

Ta X ông nội của ngươi ……

Bình tĩnh lại một chút, Trương Mạc gật đầu nói:

- Ừm, ngươi rất tốt. Đi làm việc đi, tiện thể gọi cả Lão Cẩu, Lão Lý bọn họ đến đây.

- Vâng!

Dương Sở vội vàng rời đi.

Đi ra khỏi phòng ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà tông chủ không ghét bỏ ta.

Vội vàng đi gọi người, một lát sau, Lão Cẩu và Lão Lý đến.

Ba người vừa gặp mặt, liền lập tức hỏi.

- Sao vậy, có phải bản thảo hai ngày trước viết không tốt, tông chủ nổi giận không?

- Ta đã nói là không thể dùng bọ hung đẩy phân mà, phải là giòi.

- Không phải chuyện này. Chuyện đó đã qua lâu rồi, Tông chủ chỉ lẩm bẩm một câu, thúc giục khiến cho kết thúc dở dang, rồi ném sang một bên.

- Đó là chuyện gì vậy?

- Chuyện về tư chất tu luyện, hai người mau đi đi, Tông chủ còn đang đợi đấy!

Lão Cẩu và Lão Lý mặt ngơ ngác bước vào phòng ngủ của Trương Mạc, không lâu sau, lại mặt ngơ ngác đi ra.

Tông chủ đúng chỉ hỏi một câu về chuyện tư chất tu luyện, nhưng cả hai đều không hiểu lắm, hỏi cái này để làm gì?

Chẳng lẽ Tông chủ muốn nâng cao tu vi cho mọi người một cách tử tế sao?

Đúng rồi, Tông chủ chê mọi người tu vi thấp quá, không theo kịp bước chân của Tông chủ.

Lão Cẩu và Lão Lý cũng lập tức phản ứng lại, xem ra là phải tranh thủ thời gian tu luyện đàng hoàng. Nếu không thì đến một ngày nào đó, Tông chủ thấy tu vi của họ thấp kém, không làm nên trò trống gì, thì thật sự đuổi họ đi.

Không còn gì để nói, bắt đầu từ hôm nay, hãy cố gắng tu luyện.

Nhất định phải đạt được yêu cầu của Tông chủ.

Hết chương 340.



Bạn cần đăng nhập để bình luận