Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 82. Chính và tà (2)



Chương 82. Chính và tà (2)





Quan trọng nhất là, chuyện này ầm ĩ lên, bách tính đột nhiên phát hiện ra rằng dưới sự cai trị của Thiên Ma tông, vậy mà lại tốt hơn so với dưới sự cai trị của triều đình và tông môn chính đạo, càng khiến cho người nghèo có đường sống.

Vậy rốt cuộc ai là chính nghĩa, ai là tà ác?

Lâu dần, lòng người thay đổi. Không còn là tranh chấp nhất thành nhất trì nữa.

Thôi trưởng lão, bọn người chưởng môn Thanh Môn nhìn nhau, trong lòng đều thán phục. Vị tông chủ Thiên Ma tông này, quả nhiên là có chí lớn, quả nhiên là đại ma đầu tuyệt thế.

Vân Phiến công tử tự mình nổi giận một lúc, cũng bình tĩnh trở lại.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Không được, như vậy tuyệt đối không được. Tuyệt đối không thể để xuất hiện cục diện Thiên Ma tông chính nghĩa hơn chúng ta. Truyền tin cho các gia tộc lớn, bảo họ nghĩ cách phá hoại những việc mà Thiên Ma tông làm. Mượn danh nghĩa của Thiên Ma tông, làm những chuyện thương thiên hại lý.

- Vâng!

Thôi trưởng lão khẽ gật đầu, biết rằng đây là cách bất đắc dĩ. Còn về việc thủ đoạn có tà ác hay không, thì không quan trọng.

Vân Phiếu công tử tiếp tục nói:

- Có thể để triều đình bỏ ra một ít tiền không? Chúng ta cũng góp một ít, không nói đến việc phát tiền lương, dựng một số lán trại, lập một nhà nấu cháo cũng được.

Thôi lão nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể bảo đảm sẽ thành công, dù sao năm nay loạn loạn, thuế má không tốt, có thể còn lại nhiều ít, rất khó nói.

Vân Phiếu công tử gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng thực ra hắn cũng biết, cái gọi là không còn lại bao nhiêu, chính là ám chỉ những gia tộc lớn béo như mỡ chảy chẳng chịu bỏ ra bao nhiêu.

Cửa nhà quyền quý bốc mùi rượu thịt, ngoài đường có người chết cóng, từ xưa đến nay vẫn vậy.

Còn hắn, Vân Phiếu công tử, chẳng phải cũng xuất thân từ gia tộc lớn sao? Nói một nghìn, nói vạn, cũng không thể tự giết người nhà mình được.

Thôi thì, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu vậy. Chủ yếu vẫn là Thiên Ma tông này, thực sự quá đáng ghét. Không đánh bại chúng sớm, còn có chuyện khó xử hơn nữa sẽ xảy ra.

Định thần lại, Vân Phiếu công tử hỏi một chuyện cấp bách hơn.

- Thôi trưởng lão. Bây giờ Chính Nhất tông của các ngươi thế nào rồi?

Thôi trưởng lão nghe vậy sắc mặt tối sầm, nghiến răng nói:

- Vẫn đang xử lý. Chỉ là tình hình bây giờ phức tạp, không thể dùng vũ lực được.

Vân Phiếu công tử hỏi dĩ nhiên là chuyện Sở Nhiễm trốn thoát lần trước.

Nói thật, khi tin tức Sở Nhiễm trốn thoát truyền về quận thành, Vân Phiếu công tử tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

Nhưng sau đó, đủ loại tin tức truyền về, đặc biệt là sau khi Hứa Đào vẫn chưa trở về, mọi người phân tích ra sự thật, Thôi trưởng lão trực tiếp sắp phát điên.

Vào thời điểm quan trọng như vậy, Lãnh Tả Quyền đó, vậy mà dám làm ra chuyện như vậy.

Thanh môn lập tức muốn Chính Nhất môn đưa ra lời giải thích, Hứa Đào tuy không phải cường giả nhưng lại trung thành nhân hậu, luôn là trụ cột của Thanh môn, người ta không thể cứ không rõ ràng mà chết như vậy được.

Thôi trưởng lão đương nhiên cũng muốn đưa ra lời giải thích cho Thanh Môn, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp giao Lãnh trưởng lão cho Thanh Môn.

Nhưng mà, hắn phái người về gọi Lãnh Tả Quyền đến quận thành, trực tiếp bị Lãnh Tả Quyền từ chối. Thậm chí đến cả mệnh lệnh của Vân Phiếu công tử cũng không thèm để vào mắt.

Đột nhiên, hai vị trưởng lão cùng tông phái tách ra, bắt đầu phô trương tư thế, thề phân biệt cao thấp.

Lãnh Tả Quyền cũng trả lời thư, nói rõ mình không sai. Liên quân Chính đạo muốn trừng phạt, cũng phải trừng phạt Thôi trưởng lão trước, chính hắn tin lầm Sở Nhiễm, mới khiến cho cái bẫy của Liên quân Chính đạo bị bại lộ.

Hai bên mỗi người một lời, có ý định chia rẽ chống đối.

Cũng chính vào lúc này, trong Liên quân Chính đạo, mới truyền ra tin tức Chính Nhất tông lục đục nội bộ, sẽ khiến Liên quân Chính đạo tan rã.

Đến hôm nay, chuyện này vẫn chưa được xử lý ổn thỏa.

Thanh Môn đè nén cơn giận, Vân Phiếu công tử thì giao chuyện này cho Thôi trưởng lão, để hắn tự lo liệu. Nếu hắn không xử lý được, Liên quân Chính đạo sẽ giúp hắn xử lý.

Thôi trưởng lão đã chuẩn bị nhiều ngày, đến tận bây giờ dường như vẫn chưa nghĩ ra cách làm thế nào.

Hôm nay Vân Phiếu công tử lại hỏi, hắn còn muốn trì hoãn.

Đáng tiếc là Vân Phiếu công tử đã không cho hắn cơ hội nữa.

- Thôi trưởng lão, xem ra cuối cùng ngươi vẫn không nỡ ra tay. Nhưng chuyện này đã đe dọa đến toàn bộ liên quân. Không xử lý là không được. Thôi, ngươi không cần quản nữa. Chuyện này giao cho ta xử lý, trước tiên ngươi hãy đưa trưởng lão lệnh của ngươi cho ta.

Vân Phiếu công tử đưa tay về phía Thôi trưởng lão, đòi trưởng lão lệnh của Chính Nhất tông.

Thôi trưởng lão một vạn lần không muốn đưa, hắn đương nhiên biết đưa ra thì kết quả sẽ thế nào. Lòng hắn như máu nhỏ, nhưng cũng không có cách nào khác.

Run rẩy đưa tay ra, Thôi Trưởng lão vẫn lấy lệnh bài trưởng lão ra đưa cho Vân Phiến công tử.

Khi Vân Phiến công tử nhận lệnh bài, Thôi Trưởng lão như đột nhiên mất hết sức lực, thân hình hơi lảo đảo, suýt ngã xuống.

Vân Phiến công tử không thèm nhìn Thôi trưởng lão, quăng lệnh bài cho chưởng môn Thanh Môn.

- Lệnh bài cho ngươi, ngươi tùy ý điều động người. Trong vòng mười ngày phải giải quyết vấn đề. Ta đã đích thân xin lệnh ngừng chiến với Thiên Thiên Ma tông, chính là vì chuyện này, hiểu chưa? Đừng làm ta thất vọng nữa.

Hết chương 82.



Bạn cần đăng nhập để bình luận