Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 272. Tam tiếu nửa mặt (1)



Chương 272. Tam tiếu nửa mặt (1)




Làm tông chủ có ba bí quyết lớn!
Một: Kiên trì.
Hai: Không biết xấu hổ.
Ba: Kiên trì không biết xấu hổ.
— Trích từ Chương 5583, <Nhật ký của ta> - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Tử Hoàng nói:
- Sao ta có thể không biết? Chẳng phải Trần Hiểu Hiểu, Hùng Vô Địch bọn người vẫn còn treo trên tế đàn sao? Nguyệt Ma Quân cần lực lượng của bọn họ mới đột phá cảnh giới, cho nên hắn nhất định phải ở đó không xa.
Nửa mặt đáp:
- Tử Hoàng cô nương, bốn vị ma đầu đó đã sớm bị Nguyệt Ma đại nhân mang đi rồi. Liền cả tế đàn cũng biến mất theo. Cô bây giờ lên vách núi mà xem, sẽ chẳng thấy gì đâu.
- Biến mất rồi sao? Cả tế đàn luôn?
Tử Hoàng vô cùng chấn động, nàng biết Nguyệt Ma sẽ ẩn náu để đề thăng cảnh giới, nhưng không ngờ Nguyệt Ma lại có thể ẩn náu một cách triệt để như vậy.
Nửa mặt nói tiếp:
- Nhưng vậy cũng tốt, Nguyệt Ma đại nhân ẩn náu tốt, bọn chúng cũng không tìm ra được. Chỉ cần chờ Nguyệt Ma đại nhân thăng cảnh xong, một tên Trương đại ma đầu nhỏ nhoi chưa thành vấn đề. Bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ cách kéo chân Trương đại ma đầu là được!
Ừm.
Có lý.
Tử Hoàng nhẹ gật đầu.
Nửa mặt chắp tay nói:
- Tử Hoàng cô nương, ta phải đi làm việc ngay đây. Cô có muốn đi cùng không?
Tím Hoàng vẫy tay nói:
- Sức ta yếu kém, không muốn gây náo loạn. Hơn nữa, ta còn có nhiệm vụ mà đại nhân Nguyệt Ma giao phó, không thể bị bắt được.
- Hiểu rồi, Tử Hoàng cô nương tự cẩn thận. Người đâu, chặn tên Trương đại ma đầu lại!
Nửa mặt hét lớn rồi vội vã bỏ đi.
Nhưng Tử Hoàng lại trầm mặt, bước chân nhanh hơn, tiến về phía cổng trại Hắc Phong.
Nàng không định nán lại đây, người khác không biết, nhưng nàng vẫn biết đôi chút về Trương đại ma đầu.
Tên ma đầu này không thể suy nghĩ theo lẽ thường.
Ngươi càng thấy hắn không được thì hắn càng chơi trò mèo với ngươi.
Hơn nữa, hắn còn tính toán cẩn thận, tính không sót một điều, hắn đã dám quay lại phản công thì chắc chắn có cách tìm ra nơi ẩn náu của Nguyệt Ma.
Đúng lúc này, đúng lúc Nguyệt Ma đang thăng cấp.
Nếu không phải là tính toán trước thì Tử Hoàng một vạn lần cũng sẽ không tin.
Quả nhiên, không thể xem thường Trương đại ma đầu.
Kể cả khi lấy yếu đánh mạnh, Trương đại ma đầu cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn.
Về phần thắng bại, Tử Hoàng không muốn đoán nữa.
Đó không phải là điều nàng có thể đoán được. Hai đại ma đầu, bất kể ai thắng, thì nàng cũng không thể tiếp tục ở lại đây.
Sẽ chết người đấy!
Chắc chắn sẽ chết người!
Dù gì thì cô nương ta cũng phải đi trước cho chắc.

Hắc phong trại, một nơi nào đó hậu sơn.
Theo chân Bình ước nguyện, tất cả ma tu đều xông vào nơi hoàn toàn xa lạ.
Họ cảm thấy mình đã hoàn toàn rời khỏi Hắc phong trại, trái lại ở hậu sơn đi vòng một đoạn thì bắt đầu luồn lách giữa những cánh rừng.
Xa xa, còn có thể thấy thôn trang trên đồng bằng không xa, giống như con đường lúc đến.
Còn bây giờ, họ đang chạy ngược vào rừng, không ai biết phương hướng cụ thể là gì.
Lão tặc Nguyệt Ma giỏi ẩn núp thật, nếu không có Bình ước nguyện dẫn đường, tìm được mới là có ma.
Trương Mạc đi theo mọi người ở phía sau đều có chút kinh ngạc, nhưng càng như vậy, Trương Mạc càng cảm thấy có trò hay. Nguyệt Ma tên này giấu sâu như vậy, sợ người ta phát hiện, rất có thể là vì nghi thức thăng cảnh của hắn một khi bị phá hoại thì tổn thất sẽ rất lớn.
Trương Mạc tuy tu vi không ra gì, nhưng cũng biết đại khái, bất kể là tu hành giả nào, chính đạo cũng được, ma đạo cũng thế. Thăng cảnh đều là thời khắc vô cùng quan trọng, chú trọng bế quan tu hành, không được quấy rầy. Nếu không thì nhẹ thì xung cảnh thất bại, lãng phí thời gian cơ duyên. Nặng thì phản phệ ngay tại chỗ, bao nhiêu năm khổ tu đều đổ sông đổ biển.
Trương Mạc thành tâm hy vọng, lần này lão tặc Nguyệt Ma là loại sau.
Phản phệ, phản phệ cho ta thật mạnh đi.
Giống như lão Vương giấu dưới gầm giường bị người ta lôi ra vậy.
Giấu càng sâu thì càng bị đánh đau.
- Phá bình xông lên!
Trương Mạc vẫn ở phía sau hô to, còn mình thì ngồi trên chiếc ghế do thạch quái tạo thành, tiêu dao tự tại.
Phía sau, đám người Dương Sở nhìn Trương Mạc thoải mái như vậy, tỏ vẻ vô cùng hâm mộ.
Đúng là tông chủ, đi một vòng trở về, lại thêm một đám quái vật cấp dưới.
Làm sao làm được vậy?
Mặc dù những con thạch quái này trông đều không mạnh, nhưng chỉ cần có thể hiểu được ý định của người ra lệnh, khả năng kết hợp tùy ý thì cũng đã quá tuyệt vời rồi.
Cảm giác ngồi trên tông chủ, đều đẹp hơn trước ba phần.
- Dương Sở, có muốn hút một điếu không, giảm đau giải mệt.
Trương Mạc đưa cho Dương Sở mặt tái mét bên cạnh một lá Hắc Phong.
Dương Sở lắc đầu nói:
- Không cần đâu, tông chủ. Ta cần cơn đau kích thích ý thức của mình. Lần này ăn phải quả đắng, nhất định phải để Nguyệt Ma kia đền mạng.
Trương Mạc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu. Hết chương 272.



Bạn cần đăng nhập để bình luận