Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 71. Sát tâm



Chương 71. Sát tâm





Trong sạch là thứ gì?.

Ăn được không?

Loạn thế có thể sinh ra người trong sạch không?

—— Trích từ Chương 6704, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Cỗ xe kẽo kẹt lên đường, bánh xe lăn bánh cuốn theo bụi đỏ về phía trước.

Ngồi trên xe, Sở Nhiễm không còn chút vui vẻ nào, mười mấy tu sĩ của các tông môn khác ‘giám hộ’ nàng đến Chính Nhất tông, mà mãi đến khi sắp đi, nàng cũng không gặp được sư huynh Tiêu Long dù chỉ một lần.

Rời khỏi quận thành, xe ngựa cũng không dám đi trên quan lộ. Thời buổi loạn lạc, chẳng ai biết ma tu có đến tập kích không. Nhất là Thanh quận hiện tại, ma tu thế lớn, vì an toàn, vẫn nên đi đường nhỏ.

Cái gọi là đường nhỏ, chính là đường núi hoang vu, đường mòn trong rừng.

Nơi này không chỉ ít người lui tới, mà còn không dễ đi.

Rất nhanh, ngựa phải thả đi, xe ngựa cũng bị bỏ lại. Mọi người bắt đầu đi vào đường lên núi. Theo tốc độ của họ, thêm khoảng ba năm ngày nữa, sẽ có thể đến Chính Nhất tông.

- Đi theo, đi theo!

- Xem chừng nàng ta, đừng để nàng ta tụt lại phía sau.

- Sở cô nương, cô đừng làm khó chúng ta. Chúng ta cũng chỉ làm theo lệnh thôi.

Trong số những tu sĩ đi cùng, chỉ có Sở Nhiễm là nữ, lại còn là người bị canh giữ, quả thực rất bất tiện.

Sở Nhiễm không biết nghĩ thế nào, suốt dọc đường cứ luôn kéo dài thời gian, dường như hoàn toàn không muốn trở về Chính Nhất tông.

Vào lúc này, cuối cùng cũng bước ra khỏi con đường núi quanh co một cách vô cùng khó khăn.

Sở Nhiễm trực tiếp ngồi phịch xuống đất nói:

- Ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi.

Những người khác đều cau mày, nhưng cũng không nổi giận.

Người dẫn đầu là võ giả của Thanh môn, Hứa Đào.

Hắn đã ngoài bốn mươi tuổi, làm người phúc hậu, làm việc ổn trọng. Nhìn thấy Sở Nhiễm lại như vậy, Hứa Đào chỉ khẽ cau mày, cũng không nói gì.

Vẫy tay nói: -

Vậy thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi. Mọi người nhóm lửa, nấu cơm!

Mọi người gật đầu, ôm củi đến, bắc nồi sắt nấu cháo gạo, gặm bánh nướng.

Ra ngoài, lại là vùng hoang vu, có thể ăn được một miếng đồ nóng đã là không tệ rồi.

Hứa Đào đi đến bên cạnh Sở Nhiễm, cũng đưa cho nàng một chiếc bánh.

- Sở cô nương, ăn chút gì đi. Còn một đoạn đường nữa.

Sở Nhiễm nhìn nụ cười chất phác của Hứa Đào, cũng không tiện từ chối, đưa tay nhận lấy chiếc bánh.

Bỗng nhiên, Sở Nhiễm cao giọng nói:

- Ta không phải gian tế của ma đạo, ta cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với tông môn.

Sở Nhiễm nói một cách dứt khoát, trong khi những người khác hơi sửng sốt, tại sao cô lại đột nhiên nói ra điều này?

Hứa Đào bình tĩnh đáp: - Ừ, ta tin.

Sở ngẩng đầu nhìn Hứa Đào nói: - Hứa ca, ta......

Hứa Đào giơ tay ngắt lời nàng nói:

- Không quan trọng, chúng ta có tin hay không cũng không quan trọng. Quan trọng bây giờ là Thôi trưởng lão của Chính Nhất tông các ngươi có tin hay không, Vân Phiến công tử hắn có tin hay không. Họ không tin, chúng ta đành phải đưa ngươi trở về. Nghe lời lão ca khuyên, đừng làm chuyện ngu ngốc, bảo ngươi làm gì thì làm nấy. Bất kỳ chuyện gì vượt quá giới hạn, bây giờ đều có thể bị coi là phản nghịch.

Sở Nhiễm không nói nên lời, cúi đầu lặng lẽ gặm bánh nướng.

Hứa Đào quay người trở lại bên những tu sĩ khác, đột nhiên tát một cái vào gáy của một tu sĩ trẻ.

- Bảo các ngươi trên đường đừng nói linh tinh, bớt nói nhảm đi. Bây giờ thì hay rồi, nàng ta đều biết tại sao mình bị đuổi về tông môn. Chính là do lũ thích nói xấu sau lưng các ngươi gây ra. Có chuyện gì xảy ra, ta treo cổ hết các ngươi lên!

Mọi người im lặng như tờ, không dám cãi lại. Vài người thích buôn chuyện nhất, bây giờ cũng đều cúi đầu xuống.

Đúng vậy, Sở Nhiễm biết được tình hình là do nghe từ miệng họ, nếu không thì nàng vẫn còn bị che mắt.

Sở Nhiễm mới hiểu được mình bị hại thảm đến mức nào, tên tông chủ Thiên Ma tông ngốc nghếch kia, chẳng lẽ thật sự là mưu kế vô song, đã có thể tính toán đến mức này rồi sao?

Lòng Sở Nhiễm có chút rối bời, nhưng nàng quyết định, vẫn nên nghe lời Hứa Đào, không làm chuyện ngu ngốc.

Thôi, trước tiên về tông môn đã.

Lại qua ba ngày, cuối cùng một nhóm người họ cũng an toàn đến chân núi Chính Nhất tông.

Đến đây, Hứa Đào mới thở phào nhẹ nhõm. Một đường bình an, hơn nữa mấy ngày cuối Sở Nhiễm cũng không làm ra tính tình tiểu thư, hắn rất hài lòng.

Theo hắn thấy, Sở Nhiễm quả thực không giống gian tế. Có lẽ sau khi trở về, có thể nói chuyện với tông chủ, xem ra là thật sự đã đoán sai người rồi.

Đúng lúc ta đang suy nghĩ thì cổng núi mở rộng, có người bước ra chào đón, người dẫn đầu là một lão giả với vẻ mặt nghiêm túc.

Vị lão giả này tuy mọi người không quen, nhưng cũng đều nghe qua tên.

Chính Nhất tông có một vị trưởng lão lưu thủ tông môn, người ta gọi là Lãnh Sát Quân.

Hứa Đào thấy Lãnh trưởng lão mặc áo tím đích thân ra đón, lập tức cúi người nói:

- Thanh môn Hứa Đào, bái kiến Lãnh trưởng lão.

Lãnh trưởng lão thậm chí không thèm nhìn Hứa Đào, chỉ chuyển ánh mắt về phía Sở Nhiễm, khẽ khịt mũi:

- Cô gái nhỏ trở về? Hừ, đã sớm biết lưu ngươi là gây họa, không nghĩ tới, ngươi kém chút đều bán cả tông môn.


Hết chương 71.



Bạn cần đăng nhập để bình luận