Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 166. Sự thật (2)



Chương 166. Sự thật (2)





Gật đầu, Trương Mạc nói:

- Cho cô ấy vào đi.

- Vâng!

Lão Lý cúi người đi ra cửa, nói với Thiên Mị Nhi ở không xa:

- Mị Nhi cô nương, tông chủ mời. Nhưng làm ơn hộ vệ của cô ở lại, còn nữa, hãy uống viên đan dược này để phòng ngừa bất trắc!

Mộc Đầu vừa nghe phải uống đan dược thì lập tức lo lắng.

Nhưng Thiên Mị Nhi lại cười nói:

- Mọi chuyện đều nghe theo tông chủ. Mộc Đầu, ngươi ở lại, đưa đàn cho ta!

Mộc Đầu không tình nguyện ừ một tiếng. Thiên Mị Nhi cười tiến lên, nhận lấy viên đan dược trong tay Lão Lý, một ngụm nuốt xuống.

- Như vậy, có thể yên tâm rồi chứ.

Lão Lý cười nói:

- Một chút quy củ nhỏ, mong cô nương đừng để bụng. Lát nữa ra ngoài, ta sẽ đưa cô nương thuốc giải.

- Được!

Thiên Mị Nhi mỉm cười, khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân.

Đẩy cửa bước vào, Thiên Mị Nhi cuối cùng cũng được nhìn gần người được đồn đại là âm hiểm xảo trá, độc ác biến thái, kẻ cặn bã trong số những kẻ cặn bã, ma đầu trong số những ma đầu, Trương tông chủ của Thiên Ma tông.

- Tiểu nữ Thiên Mị Nhi, đã gặp qua Tông chủ!

Thiên Mị Nhi khom người thi lễ, Trương Mạc cười nói:

- Mời ngồi, Mị Nhi tiểu thư, lần trước nghe tiểu thư tấu một khúc, lòng ta dâng trào, quả thực rung động, quả không hổ danh là một trong Thập đại mỹ nhân.

- Tông chủ chê cười rồi, chỉ là hư danh giang hồ mà thôi. Tông chủ tặng ta lễ vật hậu hĩnh, tiểu nữ cảm kích không xiết. Hôm nay lại được gặp Tông chủ, tự nhiên muốn đích thân cảm ơn. Tiểu nữ đã nghe danh sự tích anh dũng của Tông chủ từ lâu, người ta vẫn nói là Thần cơ diệu toán Trương Tông chủ, tính toán vô song Thiên Ma tông.

Thiên Mị Nhi một phen tâng bốc, khiến Trương Mạc có chút ngại ngùng.

Còn gì mà thần cơ diệu toán, tính toán vô song, ha ha, ngươi không biết sự thật, biết sự thật chắc ngươi không nói ra khỏi miệng được đâu.

- Khiêm tốn, khiêm tốn!

Trương Mạc mặt dày đáp lời, dù sao thì cũng vậy rồi, thiên hạ đều nổi danh, dù hắn có không ra vẻ thì cũng không được nữa.

Cái này gọi là có tiếng đến tận chân trời, há chẳng phải sao.

Thiên Mị Nhi còn tưởng Trương Mạc rất thích thú với lời tâng bốc này. Trong lòng khẽ hừ một tiếng, quả nhiên nam nhân đều như nhau.

Ban ngày trang bức, tối đến cưỡng bức.

Chỉ cần ngươi không ngừng tâng bốc hắn, hắn sẽ vui đến phát khóc.

Ngay lập tức tăng thêm lửa, tiếp tục tâng bốc.

- Trương Tông chủ không cần khiêm tốn, cuộc đối đầu của ngài với Vân Phiến công tử của Nguyên Môn đã trở thành sách giáo khoa tất học của các tông môn lớn trên thiên hạ. Ta đã xem rồi, thực sự vô cùng bội phục, ngài làm thế nào mà có thể nhìn thấu từng bước kế hoạch của đối thủ, lại có thể khiến Vân Phiến công tử bọn người lần lượt sa lưới, cho đến khi diệt vong. Trong đó, chắc chắn có bí quyết, còn xin Trương Tông chủ không tiếc lời chỉ giáo, nói cho tiểu nữ nghe một chút.

Thiên Mị Nhi dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Trương Mạc, nam nhân không chịu đựng được điều này nhất, nàng không tin Trương Mạc là ngoại lệ.

Quả nhiên, Trương tông chủ luôn luôn "Điệu thấp" giờ phút này thế mà cũng bắt đầu cười ha ha, sau đó nói: "Ngươi thật muốn biết?"

Thiên Mị Nhi liên tục gật đầu, giả vờ kích động nói:

- Tất nhiên là muốn biết. Tông chủ, chỉ nói một chút thôi mà. Ta thực sự rất muốn học hỏi một chút trí tuệ từ Tông chủ.

Trương Mạc từ từ quay đầu, nhìn vào mắt Thiên Mị Nhi nói:

- Thật ra lý do ta có thể thắng, chỉ có một câu.

Thiên Mị Nhi chớp chớp đôi mắt to nói:

- Câu nào vậy? Chắc hẳn rất sâu sắc.

Trương Mạc từng chữ từng chữ nói:

- Bốn chữ, toàn nhờ may mắn!

Thiên Mị Nhi nhất thời ngây người, sau đó sắc mặt hơi méo mó, trong lòng thầm chửi không ngớt.

- Thật là lão ma đầu xảo quyệt. Bà đây còn tưởng ngươi muốn chỉ giáo, kết quả ngươi chỉ nói là may mắn, may cái đầu ngươi, qua loa với bà như vậy!

Ánh mắt Thiên Mị Nhi lóe lên, trong lòng lửa giận đang bùng cháy, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra.

Chỉ đành ngượng ngùng nói:

- Tông chủ đại nhân thật biết đùa, làm gì có chuyện thành đại sự mà toàn nhờ may mắn. Ngài vẫn không muốn nói cho tiểu nữ tử biết sao?

Trương Mạc trong lòng thở dài, thời buổi này nói thật thì chẳng ai tin.

Nhìn thấy vẻ mặt ‘thất vọng’ của Thiên Mị Nhi, Trương Mạc chỉ có thể xua tay nói:

- Quên đi, quên đi. Ngươi không muốn tin điều này. Vậy thì ta chỉ có thể nói với ngươi rằng tất cả đều phụ thuộc vào sự chăm chỉ của ngươi. Phải vắt óc gánh nặng về phía trước, phải gánh sao trăng, phải chịu đựng gian khổ, phải rèn luyện bản thân, ừ, thế thôi.

Sắc mặt Thiên Mị Nhi lúc này mới khá hơn một chút, nói:

- Những lời sau này của ngài, quả thực là chân lý. Chỉ tiếc là tiểu nữ tử này cả đời này không thể đạt đến trình độ của ngài. Tông chủ, lần trước một khúc chưa dứt thì ngài đã đi, hôm nay tiểu nữ tử muốn đàn trọn vẹn một khúc cho ngài để tỏ lòng cảm ơn, thế nào?

Trương Mạc cười nói:

- Được, ta rửa tai lắng nghe.

Ánh mắt Thiên Mị Nhi lóe lên, khóe miệng nhếch lên cười gian tà:

- Được tông chủ, hôm nay ta sẽ đàn cho tông chủ một khúc mới mà ta chưa từng đàn cho ai nghe bên ngoài. Có tên là Kẻ mất hồn.

Trương Mạc gật đầu nói:

- Nghe hay không? Phải hay thì mới được.

Thiên Mị Nhi đáp:

- Tất nhiên sẽ không làm tông chủ thất vọng.

Hết chương 166.



Bạn cần đăng nhập để bình luận