Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 561. Nghịch tử! (2)



Chương 561. Nghịch tử! (2)




Dương Sở vội vàng lấy ra một quyển sách cổ nói:
- Tông chủ, dạo gần đây, ta đã lật tung các sách cổ, rốt cuộc cũng tìm thấy miêu tả về Hoàng Kim thụ.
- Thật sao? Đưa ta xem nào!
Trương Mạc giật phắt lấy quyển sách.
Hắn muốn xem thử cái cây chết tiệt này rốt cuộc là giống gì.
Chốc lát sau, Trương Mạc tìm thấy phần miêu tả về Hoàng Kim thụ.
- Trời sinh Thần Thụ, ba nghìn năm mới nở hoa, ba nghìn năm mới kết trái. Còn gọi là Cây của sự sống, Cây công lý. Là biểu tượng của trí tuệ và phẩm đức, là đại diện cho sự cao thượng và chính trực. Phàm ai nhìn thấy cây này, tâm hồn sẽ được thanh tẩy, rũ bỏ tội lỗi, đạt được đại trí tuệ.
Trương Mạc há hốc mồm.
Quay đầu nhìn Dương Sở một cái, lại liếc nhìn Hoàng Kim thụ đang đòi tiền ma tu.
Ngậm điếu thuốc, miệng toàn là ‘Chết tiệt, X bố mày!’
Trương Mạc trả sách cho Dương Sở nói:
- Lần sau kiếm mấy bản chính thống, đừng xem mấy bản lậu này nữa. Dù có tốn tiền thì cũng cứ tốn đi, không sao đâu.
Dương Sở cũng hơi ngượng.
Quả thật, mấy từ như trí tuệ, công lý, cao thượng các kiểu chẳng liên quan gì đến gốc Hoàng Kim thụ trước mặt này cả.
Trương Mạc tiếp tục hỏi:
- Ngươi lật thêm mấy trang sau xem có công thức nấu ăn không. Giờ ta quan tâm đến việc ăn nó hơn. Ba nghìn năm, ta không đợi nổi đâu. Ba năm nữa, nó có thể làm cho ta tức chết mất.
Dương Sở khẽ ho hai tiếng nói:
- Tông chủ, có phải là gần mực thì đen không?
Trương Mạc trừng mắt nói: - Ý ngươi là gì, nói ai là heo hả, nói ai là heo hả?
Dương Sở mặt không biểu cảm.
Giao lưu với người không có học thức này thật khó chịu.
May mà cái Hoàng Kim thụ trước mặt sau khi đòi được tiền thì chuồn mất tăm.
Trương Mạc chỉ vào nó hỏi:
- Nó đòi tiền để làm gì? Nó là cây mà, nó đòi tiền để làm gì, cắm rễ à! Chiếm dụng lòng lề đường để nộp tiền phạt à.
Dương Sở đáp:
- Nghe nói là đi với lão Lý đến thanh lâu một chuyến, rồi thì... Khụ khụ, cây còn trẻ mà, không chịu nổi cám dỗ.
Trương Mạc trừng mắt nói:
- Nó chỉ là một cái cây thôi mà, các ngươi còn muốn làm gì nữa?
Che mặt, Trương Mạc thực sự không biết phải nói gì nữa.
Tự trách mình, không sao đâu lại đi trồng cây làm gì.
X bố ngươi ma thần.
Chính là cái kỹ năng tệ hại mà ngươi cho ta hại đấy.
Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận sinh bệnh không ai thay thế.
Trương Mạc hít một hơi thật sâu, lười quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này.
Nghĩ mà xem, một cái cây cũng không thể hiểu hết thanh lâu được.
Sao thế, hắn còn có thể rút ra cành cây mà * sao.
Nói chuyện khác đi.
Trương Mạc lại hỏi:
- Tình hình bên Duy Long Sơn thế nào? Tông chủ Hồn tông vẫn chưa chịu ra ngoài sao? Có thể vào bắt hắn không?
Dương Sở nghe vậy liền đáp ngay:
- Tông chủ, ta đang định nói chuyện này đây. Bên Duy Long Sơn cuối cùng cũng có động tĩnh rồi. Trên núi xuất hiện thêm một đám sương mù trắng, bên trong còn ẩn ẩn có tiếng gió sấm. Tông chủ Hồn Tông tám phần là sắp ra rồi.
Trương Mạc gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, chuẩn bị bắt hắn, các ngươi chuẩn bị cho tốt. Thôi, bản tông chủ cũng đích thân đi một chuyến.
- Tông chủ, ngài đích thân đi sao. Không cần đâu. Ngài dùng một tấm gương ám toán hắn là được. Còn lại giao cho chúng ta.
Có thể thấy, Dương Sở rất tự tin về chuyện này.
Cũng phải, giăng bẫy lâu như vậy, phái đi nhiều người như vậy, nếu như đến chút tự tin này cũng không có thì đừng đánh nữa.
Trương Mạc khoát tay nói:
- Không được, ta vẫn nên đi. Ở lại đây đi vệ sinh cũng không thông. Ta đi xem Tông chủ Hồn Tông chết như thế nào. Tiện thể giúp các ngươi trấn giữ một chút!
- Vâng, tông chủ, có ngài trấn giữ, nhất định sẽ hạ gục hắn.
Dương Sở hơi cúi người.
Trương Mạc sờ sờ cằm, cái bình lớn của mình tuy chưa hoàn toàn thành công, nhưng bán thành phẩm cũng đủ để đập người rồi, cùng kéo qua đi.
Loại chuyện này, vẫn phải dùng hết sức, nếu không có vấn đề gì, thì không phải là vấn đề nhỏ.
Trương Mạc đang nghĩ, đột nhiên, từ dưới đất mọc lên một cành cây, khoảnh khắc tiếp theo, Hoàng kim lệnh từ mặt đất chui thẳng lên.
- Cha già kính yêu của ta, cha có phải muốn ra ngoài chơi không, hãy mang theo đứa con mà cha yêu thương nhất là ta đi chứ?
Hoàng kim lệnh vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Trương Mạc.
Trương Mạc cũng trợn mắt nhìn hắn.
Đây là học được giọng điệu ma quỷ ở đâu vậy, còn nữa, sao ngươi còn ở đây nghe lén vậy.
Nghịch tử, xem lệnh!
Trương Mạc rút ra lệnh bài, một trận loạn chém.
Để cho ngươi không học hành tử tế!
Để cho.
Ngươi đi thanh lâu.
Để cho ngươi còn thổ độn.
Bản tông chủ hôm nay đi vệ sinh còn chưa xong đây!.
Dương Sở nhìn Hoàng kim lệnh vừa chạy trốn vừa bị Trương Mạc loạn chém.
Nhẹ nhàng cười lắc đầu.
Thật là một bức tranh ấm áp.
Đợi đã, trên mặt đất rơi rất nhiều cành cây nhỏ màu vàng.
Dương Sở lén lút nhặt lên, nhìn trái nhìn phải.
Ừ, không có ai chú ý.
Hoàng kim lệnh đã là thần thụ, thì chắc chắn cành cây của nó có tác dụng.
Tệ nhất thì pha trà uống cũng được.
Để bản trưởng lão mang về nghiên cứu kỹ càng xem thế nào. Hết chương 561.



Bạn cần đăng nhập để bình luận