Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 152. Chuẩn bị sẵn sàng



Chương 152. Chuẩn bị sẵn sàng





Đối với một số cô nương thì giang hồ là nơi nên tránh xa.

Trên người họ đều mang một vẻ ngu ngốc trong sáng, một sự ngây thơ đến ngốc nghếch.

Có câu, ra giang hồ sớm muộn gì cũng phải trả giá.

—— Trích từ Chương 41, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Sảnh tầng một, phòng riêng ở tầng hai và phòng riêng ở tầng ba.

Toàn bộ tửu lâu có hình dạng như một ‘cái bát’ đi lên, dù ở tầng hai hay tầng ba đều có thể nhìn thấy rõ bục cao ở sảnh, càng lên cao thì phòng ốc càng cao cấp.

Phượng Hoàn Lâu không chỉ là một tửu lâu, mà còn là một địa điểm biểu diễn nổi tiếng.

Đến đây toàn là khách quý, không có kẻ tầm thường.

Các vũ nữ, nhạc công, diễn viên tạp kỹ, vân vân, ở Thanh quận muốn nổi tiếng thì cách nhanh nhất là đến Phượng Hoàn Lâu biểu diễn.

Vì vậy, Phượng Hoàn Lâu quanh năm đều có biểu diễn để xem, bốn mùa đều có tiếng nhạc du dương.

Một tửu lâu như vậy, giá cả tất nhiên cũng không thấp.

Một đĩa thức ăn một lượng bạc? Đó là giá bưng đĩa.

Một đĩa đậu phộng nhỏ thôi cũng mất hai lượng.

Chưa kể những món ăn khác, nếu ngươi không phải đại gia thì đừng đến đây.

Thực sự đã đạt đến mức độ một đĩa dưa chuột còn đắt hơn cả một cái đầu người.

Tất nhiên, họ làm cũng rất tốt, ngay cả đậu phụ cũng có thể chạm khắc thành hoa. Chỉ là làm như vậy, có ngon hơn không? Không, chỉ đắt hơn mà thôi.

Nhưng ngươi càng làm điều này nhiều thì công việc kinh doanh của ngươi sẽ càng tốt hơn.

Lúc bình thường, người ở trong lâu đã không ít, hôm nay, tin tức một trong thập đại mỹ nữ Thiên Mị Nhi tiểu thư muốn tới biểu diễn vừa truyền ra, sinh ý đã càng nóng nảy.

Rất nhanh, còn chưa đến giữa trưa, đại sảnh đã chật kín người.

Phòng trang nhã ở tầng hai đã được đặt từ lâu, thoạt nhìn chỉ còn lại phòng riêng ở tầng ba.

Đáng tiếc phòng riêng ở tầng ba không phải để bán mà là dành riêng cho người khác.

Gian phòng tốt nhất trong đó kia, gian phòng chữ Thiên đối diện đài cao có thể hoàn mỹ xem biểu diễn, tự nhiên là lưu cho đương kim tồn tại chí cao vô thượng của Thanh quận.

Tông chủ Thiên Ma tông, Trương Mạc!

Người chưa đến, nhưng các ma tu của Thiên Ma tông đã đứng sẵn ở cửa, ánh mắt cảnh giác quét khắp bốn phía.

Ở cổng, người ẩn giấu quan sát nhìn chằm chằm vào căn phòng trên tầng ba. Theo tính toán chuyên môn của hắn, sau khi thủ lĩnh của Thiên Ma tông đến, sẽ rất khó để ám sát hắn từ phía trước, trước tiên hắn phải xuyên qua đại sảnh, bay lên tầng ba, sau đó đối mặt với sự bảo vệ của đám ma tu, ám sát thủ lĩnh của bọn họ, tỉ lệ thành công có chút thấp.

Sau khi dạo quanh tòa nhà một lần, Ẩn đã tìm thấy chính xác vị trí cửa sổ của sương phòng trên tầng ba.

Vị trí này thực sự không tệ, ngay bên dưới cửa chính lệch về bên trái một chút.

Chờ đến lúc quan trọng, hắn trực tiếp bay lên từ đây, từ cửa sổ đi vào, chắc chắn sẽ có hiệu quả bất ngờ không phòng bị, ừm, tỷ lệ ám sát thành công có thể tăng lên hai phần mười.

Hơn nữa, sau khi ám sát xong, lại trèo ra từ cửa sổ, bên dưới chính là phố xá đông đúc, đặc biệt là trước cửa chính của Phượng Hoàn Lâu lúc này đã có không ít quần chúng vây quanh, đủ để hắn che đậy, cải trang và trốn thoát.

Ừm, một kế hoạch hoàn hảo.

Ta quả nhiên quá mạnh.

Nhếch mép cười đầy khinh thường.

Nhìn lại vị trí của cửa sổ, Ẩn tiếp tục giả làm ăn xin, ngồi ngay bên dưới cửa sổ.

Tầng hai, trong sương phòng.

Bốn huynh đệ tình sâu nghĩa nặng cũng đang tìm vị trí thích hợp.

- Ngươi thấy không? Phía trên chính là phòng riêng mà tên ma đầu kia sẽ ngồi. Hắn ta chắc chắn sẽ ngồi ở hướng đó để xem.

- Tầng ba chắc chắn không lên được, vị trí đối diện này của chúng ta đã là tốt nhất. Đến lúc đó chỉ cần Đại sư huynh tụ khí thổi một hơi, dùng công phu thổi tên, tên ma đầu kia chắc chắn sẽ có đi mà không có về.

- Ta cũng nghĩ vậy!

Tần Phong cười gật đầu, sư đệ thứ ba Ngũ Thế Quyền, sư đệ thứ tư Liêu Nhất Sơn cũng ở bên cạnh phụ họa theo.

Đại sư huynh Lôi Vĩnh nhìn kỹ vị trí, thở dài một tiếng nói:

- Ta luyện cả đời công phu miệng, còn bị đồng môn khinh thường, đến nỗi khó mà trở về tông môn, phải nương nhờ vào việc viết thuê để kiếm sống. Không ngờ ông trời lại sắp đặt cho ta nhiệm vụ ám sát ma đầu. Thôi thì cũng không uổng chắn khổ luyện mười mấy năm, chỉ cần ta dùng sức thổi một hơi, tốc độ của tên thổi sẽ nhanh hơn cả tia chớp, lại thêm vào đó là Đồ Long độc, nhất định sẽ lấy mạng tên ma đầu kia. Nhưng mà, sau khi làm xong chuyện này, có lẽ bốn huynh đệ chúng ta không thể thoát khỏi tay của ma tu. Mọi người phải có sự giác ngộ.

Ngũ Thế Quyền lớn tiếng nói:

- Đại sư huynh cứ yên tâm, ta cùng với tứ sư đệ đến đây là để giúp đại sư huynh đoạn hậu, đại sư huynh chỉ lo giết ma, nhị sư huynh phụ trách tẩm độc, còn lại cứ giao cho ta và tứ sư đệ.

- Ta cũng nghĩ vậy!

Liêu Nhất Sơn tiếp lời.

Tần Phong ở bên cạnh gật đầu thật mạnh, cảm động đến rơi nước mắt nói:

- Quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng, không uổng ta khắc nó lên người.

- Khoan đã, lão nhị, ngươi khắc gì lên người vậy?

Lôi Vĩnh không hiểu hỏi.
Hết chương 152.



Bạn cần đăng nhập để bình luận