Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1122. Kiếp Nhất (2)



Chương 1122. Kiếp Nhất (2)




Người đánh xe già lập tức rút kiếm, Trương Mạc thì vừa mắng vừa đi ra nói:
- Lão tam, ngươi bị bệnh à. Ngươi không phải đã rời đi rồi sao, sao lại chạy đến chặn xe của ta?

Đối phương thoắt một cái đến bên cạnh Trương Mạc, trực tiếp vào xe ngựa, ấn Trương Mạc ngồi xuống.
- Ngươi quen Kiếp Tam, trên người còn có hơi thở của hắn. Kiếp Tam ở đâu?
Một câu nói đã khiến Trương Mạc ngây người. Chẳng phải ngươi chính là Kiếp Tam sao?
Còn hỏi bản tông chủ ngươi ở đâu? Ngươi bị bệnh não à.
Nhưng sau khi Trương Mạc quan sát kỹ lại người trước mặt, đột nhiên nhớ đến lời Kiếp Tam nói khi rời đi.
Hắn hình như đang trốn tránh một người nào đó!
- Ngươi chẳng lẽ là... Kiếp Nhất?
Kiếp Nhất trước mặt gật đầu nói:
- Đúng vậy. Quả nhiên ngươi biết rất nhiều.
Trương Mạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt gần như giống hệt nhau này.
Bản tông chủ có thể khẳng định, anh em ruột!
Chỉ là người trước mặt này trông còn trẻ hơn một chút, cũng hơi vạm vỡ hơn một chút, sao tên lại ở trước.
Không phải ngươi nên là lão tam, mà tên kia mới là lão đại hay sao?
Sao lại gọi ngươi là Kiếp Nhất chứ, cha mẹ của các ngươi đặt tên thật hay!
Trương Mạc đẩy Kiếp Nhất một cái:
- Thì ra là anh em của lão Tam à. Dọa chết ta rồi, ta còn tưởng là kẻ thù tìm đến trả thù. Lão Tam dường như có thể cảm nhận được ngươi, vừa đáp xuống là chạy mất rồi. Hắn có nợ ngươi nhiều tiền lắm sao!
Kiếp Nhất đáp:
- Hắn nợ ta, không chỉ là tiền. Có vẻ như, ngươi rất thân với Kiếp Tam, ngươi biết hắn hiện đang ở đâu không?
Trương Mạc lắc đầu nói:
- Không biết. Hắn chạy nhanh lắm, ta đuổi không kịp.
Lời này, Kiếp Nhất lại rất tin. Khả năng chạy trốn của Kiếp Tam, quả thực không phải bàn cãi.
- Hắn có đưa cho ngươi thứ gì không?

Kiếp Nhất lại hỏi.
Trương Mạc trực tiếp lấy lệnh bài ra.
Ném thẳng cho Kiếp Nhất, không hề tiếc nuối.
Kiếp Nhất thấy Trương Mạc đột nhiên lấy ra một thứ như vậy, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Hắn thế mà lại đưa thứ này cho ngươi. Vậy thì, các ngươi là bằng hữu sống chết rồi!
- Có sao? Thứ này rất có giá trị sao?
Trương Mạc lại có chút kinh ngạc, cái thứ này chẳng lẽ lại là bảo bối sao?
Không phải chỉ là lệnh bài của Kiếp điện thôi sao.
Kiếp Nhất trả lệnh bài lại cho Trương Mạc và nói:
- Đã hắn đã đưa thứ này cho ngươi. Vậy thì sau này, ngươi cũng là ngươi của ta rồi. Nói đi, ngươi muốn giết ai?
- Ý gì?
Trương Mạc bị lời nói đột ngột của Kiếp Nhất làm cho có chút choáng váng.
- Giết ai?
- Đúng vậy, chính là hỏi ngươi muốn giết ai, ta có thể miễn phí giết ba người cho ngươi. Nhiều hơn, có thể giảm giá năm mươi phần trăm cho ngươi!
Kiếp Nhất ôm lấy cánh tay nói.
Giọng điệu tự tin mãnh liệt, vô cùng ra vẻ.
Lúc này, Trương Mạc mới hoàn toàn xác nhận, người trước mặt quả thực không phải Kiếp Tam đang đùa giỡn hắn.
Ánh mắt nghiêm túc, thẳng lưng, còn có khí thế ngùn ngụt sát khí, khác xa với lão Tam.
Trương Mạc cau mày nói:
- Có thể giết bất kỳ ai không?
Kiếp Nhất gật đầu nói:
- Tất nhiên!
Trương Mạc vỗ đùi nói:
- Được, trước tiên giết một vị Thượng chủ của Thần cung, cho ta xem thử.
Một câu nói, trong xe ngựa lập tức rơi vào im lặng trong một đoạn thời gian dài.
Thang Cát bên cạnh tiến lại gần nói:
- Tông chủ, hình như ngài làm hắn ngây người rồi.
Trương Mạc đẩy Thang Cát ra, cười nói:
- Sẽ không làm khó ngươi quá đâu. Nếu không giết được, thì tàn phế cũng được.

Kiếp Nhất nhìn Trương Mạc, cuối cùng lên tiếng:
- Ngươi vẫn nên đổi một người khác đi.
- Đổi một người khác là được sao? Vậy thì Nhân hoàng?
Khuôn mặt của Kiếp Nhất lập tức đen lại.
Nhịn một lúc lâu, mới nói:
- Xem ra, ngươi không thực sự muốn giết người. Hay là ngươi vẫn nên yêu cầu thứ gì đó đi, bảo vật hay gì đó, không gì là không thể.
- Không phải, ta rất muốn giết Thượng chủ!
- Không, ngươi không có, đừng nghĩ nữa.
- Ngươi đã khoác lác rồi, thì vẫn nên thử xem sao. Ta rất muốn xem thử.
- Nghĩ cũng không được, nghĩ cũng có tội.
- Ngươi là người không biết xấu hổ.
- Khi ngươi nói lời này, có suy nghĩ việc mình cần phải biết xấu hổ không?
Hai người cãi nhau vài câu.
Xem ra, Kiếp Nhất không thể ngốc đến mức đi tìm chết.
Chỉ thế này mà cũng học người khác ra vẻ sao?
Thật mất mặt!
Trương Mạc cũng lười trêu chọc hắn.
Nói Nhân hoàng hoàn toàn chỉ là nói chơi mà thôi.
Kiếp Nhất mà thực sự đồng ý, thì chính Trương Mạc phải lập tức hủy bỏ.
Vuốt cằm, Trương Mạc lại hỏi:
- Ngươi xác định bảo vật hay gì đó, đều có thể được sao?

Cướp gật đầu nói:
- Chỉ cần thứ gì trên đời này có, ta đều có thể lấy về cho ngươi.

Trương Mạc liếc nhìn hắn, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, khẩu khí không nhỏ!
Được, ngươi nói thế nhé!
Đừng trách bổn tông chủ làm khó ngươi.
Trương Mạc hơi nghiêng người về phía trước, vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta rất muốn có một đoạn cây Thông Thiên.
Kiếp Nhất nhất thời đỏ mặt tía tai.
Nắm tay lại.
Nếu không phải định lực của hắn đủ, lúc này hắn đã cởi giày ra tát vào mặt Trương Mạc.
Nhất định phải đánh cho mặt Trương Mạc có mùi hôi chân mới thôi! Hết chương 1122.



Bạn cần đăng nhập để bình luận