Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 664. Kẻ bay tấn công



Chương 664. Kẻ bay tấn công




Gần đây ta cảm thấy bất ngờ.
Nằm thẳng vẫn có chút không tốt..
Cuộc sống không nên như vậy.
Chủ yếu là bổn tông chủ chúng ta phát hiện ra.
Nằm thẳng cũng thật là phiền phức.
Thực sự là lười biếng để làm.
- Trích từ Chương 6324, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng ‌ Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Buổi tối, huyện Giang Nguyên.
Thang Cát vẫn đang cân nhắc từng từ ngữ.
Hai chữ ‘Khẩn cầu’ trong câu ‘Khẩu cầu Thần cung giúp đỡ’ có vẻ không ổn phải không?.
Sẽ làm cho bản thân trông thiếu năng lực phải không?
Hay là chỉ viết chữ ‘mong’ thôi?.
Không được, không được, như vậy Thần cung có lẽ sẽ không coi trọng lắm.
Suy nghĩ suy nghĩ, cân nhắc một lần nữa.
Cuối cùng Thang Cát cũng lười để sửa lại.
Vẫn là đại sư quan trọng, khẩn cầu thì khẩn cầu thôi.
Sau khi viết xong thư, gói vào ống tre, Thang Cát lại lấy ra một tờ giấy dán lên ống tre.
Truyền thêm nguyên khí, rồi hô to một tiếng ‘đi’!
Ống tre tự bay đi, biến thành một tia sáng đi xa.
Được rồi!
Thang Cát gật đầu, lười biếng vươn cơ thể, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Thủ nhà có thể có chuyện gì? ‌
Không phải chỉ ‌là vui chơi giải trí thôi sao.
Quá nhẹ nhàng, quá nhẹ nhàng đến nổ tung.
Vừa chuẩn bị quay lại, Thang Cát bỗng nhìn thấy trên bầu trời đêm, có vẻ như có một tia sáng xanh bay tới.
Tốc độ không chậm, trực tiếp hướng về phía huyện nha.
- Ai đấy?
Thang Cát trực tiếp bay lên, đứng trên nóc nhà.
Đợi bóng người đến gần, Thang Cát mở to mắt nhận ra người đến.
- Thủy Hề!
Hắn sao lại đến đây?
Hắn không phải nên ở Châu thành sao?
Không ổn, chẳng lẽ bên Tông chủ xảy ra vấn đề?
Nên Thủy Hề trực tiếp đến trừ họa?
Trong nháy mắt, Thang Cát đã suy nghĩ rất nhiều.
Còn Thủy Hề dừng lại giữa không trung, nhìn xuống huyện nha, trực tiếp vẫy tay ngưng tụ dòng nước.
Thiên Huyền phái, Thiên chi bí pháp.
Thiên hành thủy, hóa thành hồng lưu.
Trong nháy mắt, bầu trời vô tận dòng nước ngưng tụ, tựa như biển cả hình thành trên đầu.
Kỳ cảnh như vậy, lập tức khiến bao nhiêu người kéo nhau ra ngoài ngắm nhìn.
- Chuyện gì thế?
- Đó là cái gì?
- Ai đang chơi trên trời thế.
- Chơi nước dữ dội thế! Còn để người ta ngủ không.
Tiếng la hét không ngừng, người xem càng ngày càng đông.
Một số người có kiến ​​thức cảm thấy không ổn, vội vàng nhanh chóng trốn đi.
Còn những kẻ không sợ chết thì vẫn còn ngẩng đầu quan sát, chỉ nhìn dòng nước càng tụ càng nhiều, trong miệng còn hét lên:
- Đỉnh quá!
Lúc này, Thang Cát vội vàng bay lên trời, trực tiếp giơ tay ra là một lá bùa.
- Giải tán!
Một gợn sóng màu vàng từ trên người Thang Cát phát ra, trực tiếp đánh tan dòng nước đang ngưng tụ của Thủy Hề.
Thủy Hề toàn thân chấn động, sau đó cau mày nhìn Thang Cát.
Nhìn ánh sáng màu vàng của đối phương, Thủy Hề liền nhận ra ngay.
- Ta bảo ai đang ở sau lưng quấy phá, hóa ra lại là đám thần côn các ngươi. Ngu xuẩn mất khôn! Không để các ngươi biết biết chút lợi hại thì không biết sợ? Tránh xa Thiên Huyền quốc ra một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Thang Cát bị mắng cũng có chút không thoải mái.
Lần này, thật sự không phải bọn họ ở sau lưng quấy phá.
Ôi, lại cõng nồi, cõng nồi rồi.
Nhưng không sao, để có thể đánh bại Thiên Huyền quốc, thì việc đổ vỏ này cũng chẳng là gì.
Có câu ta không vào địa ngục...... Nhưng bị người đẩy xuống, thì cũng chỉ còn cách vào thôi.
Thang Cát cũng không giải thích, trực tiếp lớn tiếng nói:
- Bất trị nói chính là các ngươi. Dám từ chối người của Thần cung, cũng không có kết cục tốt đẹp.
- Xem ra hôm nay ngươi định đi gặp thần linh của các ngươi rồi!
Trên người Thủy Hề bắt đầu lan tỏa ánh sáng đen, tựa như nước u minh.
Còn tay Thang Cát thì bắt đầu lục lọi trong tay áo.
Hắn bây giờ hơi hối hận khi đã đưa Dương phù cho Tông chủ. Bằng không thì bây giờ hắn căn bản không cần phải hoảng sợ.
Ừm?
Đúng lúc Thang Cát tìm đồ định chế ngự Thủy Hề.
Bỗng nhiên, Thang Cát cảm thấy có một luồng khí tức nguy hiểm đang nhanh chóng đến gần.
Gần như là bản năng, Thang Cát giơ tay chống trước người một lá chắn nguyên khí hình bán nguyệt.
Sau đó liền nghe thấy hai tiếng đinh đinh, lá chắn nguyên khí rung lên dữ dội, suýt nữa vỡ tan.
- Còn người khác?
Thang Cát nhanh chóng rút lui, kéo giãn khoảng cách.
Tiếp theo là ánh sáng vàng chói mắt, chiếu sáng bầu trời đêm. Bóng người ẩn núp âm thầm, không còn chỗ ẩn núp.
- Mẫn lão thái bà?
Thang Cát nhìn thấy bóng người sau lưng Thủy Hề, đồng tử hơi run rẩy.
Mẫn đại nhân thấy đã bị phát hiện, liền trực tiếp lóe lên xuất hiện.
- Người truyền đạo của Thần cung, rốt cuộc các ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho Thiên Huyền quốc?
Mẫn đại nhân ánh mắt lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn.
Thang Cát thấy hai người này vậy mà cùng đến, nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử.
Không nói một lời, Thang Cát hiện tại không rảnh nói chuyện nhiều với bọn họ.
Lòng bàn tay đã nắm lấy một lá bùa quan trọng.
Hắn biết rõ, lấy một địch hai, hắn không có nhiều khả năng chiến thắng.
Cho nên tiếp theo ra tay, nhất định phải là thế sét đánh, ít nhất phải giết chết một tên. Hết chương 664.



Bạn cần đăng nhập để bình luận