Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1346: Một con chó

Chương 1346: Một con chóChương 1346: Một con chó
Vì sao phải dậy sớm?. Chính nghĩa còn có thể đến muộn.
Tại sao bản Tông chủ không thể ngủ thêm một canh giờ. —— Trích từ Chương 1577. (Nhật ký của ta) - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần. ...
Ban đêm, pháo hoa rực rỡ, tiếng reo hò vang vọng khắp trời đất.
Rượu ngon thịt béo bày la Liệt, từng bàn tiệc lón trải dài từ trong thành ra đến ngoài thành. Trên đường phố còn có những gian hàng miền phí chiêu đãi bá tánh hân hoan. Khắp nơi đều hô vang "Trương Đại Tông chủ thánh minh.
Ngoài đại điện, các vị nhân vật lớn đã an tọa, chia thành hai phe rõ rệt.
Một bên là Tả Thu, Kiếp
Nhị, ...
Một bên là Kiếm Ngô, Linh Quan, ...
Dù là Lúc này, muốn họ nâng chén giảng hòa cũng là điều không tưởng. Có thể ngồi chung một bàn ăn, đã là nể mặt Trương Đại Tông chủ lắm rồi (tuyệt đối không có ý châm biểm nói Trương Tông chủ mặt lón). Còn nữa...
Ma tu và tu sĩ Thần Cung tự nhiên cũng không ngồi chung, thậm chí còn phải cố tình kéo giãn khoảng cách. Thực ra, nhìn thấy đám người này có thể cùng tham gia yến tiệc mà không đánh nhau, đã đủ khiến Tả Thu, Kiếm Ngô bọn họ kinh ngạc lắm rồi. Cả thiên hạ, cũng chỉ có Trương Lão Bát mới làm được điều này.
Trước kia, cho dù là người của Vô Cực Minh và U Uyên ngồi chung một chỗ, cũng không hài hòa như vậy.
- Hừ, Trương Lão Bát bề ngoài có vẻ náo nhiệt, nhưng thực chất toàn là mìn, không biết ngày nào sẽ nổi! Tả Thu đưa mắt nhìn khắp hội trường, khẽ hừ một tiếng.
Kiếp Nhị ở bên cạnh cũng gật đầu nói: - Đúng vậy, thủ hạ của Trương Lão Bát đủ loại người. Hắn ta thì cái gì cũng chơi, ai đến cũng thu nạp. Làm như vậy, trong thời gian ngắn, thế Lực của hắn ta quả thực rất lớn mạnh. Nhưng trên thực tế, đám người dưới trướng căn bản không cùng chí hướng. Có thể duy trì được hòa bình bề ngoài, chẳng qua là vì có uy danh của Trương Lão Bát trấn áp. Một khi nào đó Trương Lão Bát không còn, hoặc là có biến động gì đó. Thiên Thần Tông của hắn ta, e rằng sẽ lập tức trở mặt với Thần Cung.
Tả Thu nói: - Không chỉ vậy. Bản thân Trương Lão Bát đè nén đám Ma tu này, không cho phép bọn chúng làm ác, đặt ra không ít quy củ. Lại còn tiến hành cải cách Thần Cung, đắc tội cũng không ít người. Một khi Trương Lão Bát xảy ra chuyện, cả hai bên đều sẽ phản phệ hắn ta. Đến lúc đó, hắc hắc, e rằng cũng giống như pháo hoa này, phanh, nổ, nổ, nổ.
Hai người như đã nhìn thấy kết cục của Trương Lão Bát, trên mặt lộ ra vài phần cười nhạo.
Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng nói: - Thế nhưng, nếu Trương Lão Bát không xảy ra chuyện thì sao? Hãn ta cứ bình an vô sự mười năm, trăm năm, hai vị đại nhân cứ chờ hãn ta mười năm trăm năm sao? Nghe vậy, Tả Thu lập tức cau mày.
Kẻ nào chán sống, nói ra lời xúi quẩy như vậy.
Sao nào, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ sao?.
Quay đầu nhìn lại, Tả Thu nhận ra người tới. Trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc nói:
- Vân Phiến, ngươi còn chưa chết sao?
Vân Phiến công tử cầm một bầu rượu, nhẹ nhàng rót đầy cho Tả Thu và Kiếp Nhị một ly rồi nói:
- Sắp rồi, nhưng việc còn chưa làm xong, ta còn chưa thể chết được.
Kiếp Nhị nhìn chằm chằm Vân Phiến công tử, nói:
- Tân nhiệm Hư Nhật Thần sứ, Vân Phiến. Ngươi không phải đã đầu phục Trương Lão Bát rồi sao, sao lại chết được?
Vân Phiến công tử cười nói: - Không còn cách nào, muốn thắng, chỉ có thể đầu phục. Tả Thu đại nhân, ước định năm đó của chúng ta còn hiệu lực không?
Tả Thu nhìn Vân Phiến công tử, nói:
- Vậy thì phải xem ngươi rồi. Nhưng ta thấy ngươi không còn cơ hội nào nữa. Ngươi đã là người của Trương Lão Bát rồi, mời tránh xa ta ra. Vân Phiến công tử gật đầu, sắc mặt không đổi nói: - Cũng đúng, quả thực không còn cơ hội, ta đi đây, hai vị cứ từ từ dùng.
Vân Phiến công tử khom người lui xuống.
Kiếp Nhị lắc đầu nói:
- Sắp bị Trương Lão Bát thuần phục rồi. Loại người này, không đáng tin.
Tả Thu ừ một tiếng, sau đó trực tiếp hất ly rượu Vân Phiến công tử rót cho mình xuống đất.
Bên này, Vân Phiến công tử lại đi đến bên cạnh Kiếm Ngô và Linh Quan.
Lần này, Kiếm Ngô và Linh Quan ngược lại uống rượu hắn ta rót, sau đó im lặng không nói, chỉ nhìn chăm chăm vào hãn ta.
Rất lâu sau, Vân Phiến công tử cũng không nói gì, chỉ khom người rời ổi.
Kiếm Ngô nhìn theo bóng lửng Vân Phiến công tử khuất xa, lúc này mới nói:
- Tên vừa rồi, giống như một con chói
Linh Quan nói:
- Không cần nói giống, chính là chó! Đáng tiếc, ta vốn tưởng rằng hắn ta sẽ là một con dao sắc bén.
Hai người không nhìn Vân Phiến công tử nữa.
Từ khoảnh khắc Vân Phiến công tử đầu phục Trương Lão Bát, trong mắt những nhân vật lớn hai bên, hắn ta đã hoàn toàn bị gạch tên. Ngoại trừ bản thân Vân Phiến công tử biết tại sao hắn ta phải đầu phục Trương Lão Bát.
Những người khác chỉ coi hắn ta như đánh mất chí khí, từ người biến thành chó mà thôi. Vân Phiến công tử không giải thích, cũng không cần giải thích.
Nhẫn!
Nhẫn tự đầu thượng nhất bả đao, nhân đắc quá khứ thị anh hào. (*)
(*Trên đầu chữ Nhẫn có một cây đao, nhân qua được là anh hào. )
Bạn cần đăng nhập để bình luận