Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1363: Thượng sách tốt nhất (2)

Chương 1363: Thượng sách tốt nhất (2)Chương 1363: Thượng sách tốt nhất (2)
Trương đại tông chủ ổ một tiếng, đưa tay sờ cằm đầy mỡ của mình.
Thành thần trước ư? Với cái tu vi hiện tại của bổn Tông chủ? Nực cười!
Thà cầu xin Ma Thần, đổi thân phận với hắn ta còn hơn. Biết đâu được, một ngày đẹp trời nào đó Ma Thần lại đồng ý thì sao.
Khi đó, bổn Tông chủ sẽ cho Ma Thần hiến tế, rồi ban cho hắn ta năng lực 'đánh rắm cực lớn, hahaha...
Nghĩ đến đây, Trương đại Tông chủ không khỏi bật CƯỜi. Vân Phiến công tử chứng kiến cảnh tượng này thì trong lòng chấn động. Chuyện gì thế này, Trương Lão Bát, chăng lễ ngươi thật sự làm được sao?
Không đúng, ngươi nhất định là đang muốn cướp đoạt con đường thành thần của Thượng Chủ.
Đúng rồi, ngươi chắc chắn là đang có ý đồ đó.
Chết tiệt, ta lại đánh giá thấp Trương Lão Bát rồi.
Hắn ta nhất định là đã có âm mưu này từ lâu rồi.
Phải rồi, nếu không với tính cách 'kiêu ngạo' của Trương Lão Bát, sao hắn ta có thể cam tâm ẩn náu ở Thần Cung nhiều năm như vậy. Hắn ta nhất định là có mưu đồ.
Hắn ta không chỉ nhắm vào địa bàn của Thần Cung, mà còn nhằm đến con đường thành thần của Thượng Chủ. Chết tiệt, chết tiệt!
Mãi đến Lúc này, Vân Phiến công tử mới cảm thấy mình đã nhìn thấu được âm mưu thực sự của Trương Lão Bát. Thật đáng sợi
Không được, ta phải xem xét lại toàn bộ kế hoạch một lần nữa.
Liệu có còn sót điều gì không? Trương Lão Bát, nói không chừng còn giấu sát thủ ở đâu đó.
Là ở đâu?
Sẽ ở đâu?
Vân Phiến công tử trong lòng bất an, vội vàng chắp tay nói:
- Trương Tông chủ, ta xin phép về nghỉ ngơi trước. Nói xong liền nhanh chóng rời đi, Trương đại Tông chủ cười thêm một lúc, rồi tiếp tục kêu lên:
- Còn thượng sách nào nữa không, đừng đi chứ, ngươi chạy cái gì, ta lại không ăn thịt người, ngươi cũng đâu có ngon.
Vân Phiến công tử đã sớm không thấy bóng dáng. Trương đại Tông chủ chỉ vào bóng lưng hăn ta, nói:
- Haiz, đáng tiếc. Tên này mà là Ma tu thì tốt rồi, làm quân sư cho bổn Tông chủ thì chuẩn bài.
Thang Cát nói:
- Tông chủ, hay là biến hắn ta thành Ma tu đi.
- Biến thế nào, biến thành giống ngươi à. Ngươi đừng có giết người nữa. Bổn Tông chủ còn cần hắn ta đi tìm Thượng Chủ, thậm chí là phân tích tình hình cho bổn Tông chủ. Ừm, lời của hắn ta cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng mà suy nghĩ của hắn ta cũng đúng. Thang Cát, bây giờ ngươi Lập...
- Khắc, bảo người của chúng ta hợp tác với Điện Kiếp, nhanh nhất có thể tìm ra Thượng Chủ. Ta sẽ viết thư cho Nhân Hoàng, có khi phải đặp mặt một chuyến, chuyện cần làm vẫn phải làm.
Trương đại tông chủ bày ra vẻ mặt như thể thiên hạ lắm chuyện phiền phức, không cho người ta yên ổn.
Thang Cát nói:
- Tông chủ, Nhân Hoàng sẽ nghe chúng ta sao? Hãn ta chắc chăn sẽ bảo chúng ta đi trước.
Trương đại tông chủ nói:
- Bản tông chủ mở đường cho hắn ta, giúp hắn ta tìm Thần Điện, còn không cho người của Thần Cung ngăn cản. Cơ hội tốt như vậy, nếu hắn ta có thể bỏ Lð, vậy bản tông chủ không còn gì để nói. Về phần ai xúi ai đi trước, điều này không quan trọng, bởi vì bản tông chủ không thể đi trước. Đánh chết cũng không đi trước! Thang Cát hiểu ý nói:
- Đúng vậy, dù sao thì anh hùng Luôn xuất hiện cuối cùng.
Trương đại tông chủ cười nói:
- Lời này ta thích nghe. Đúng rồi, bản tông chủ sẽ chỉ xuất hiện vào lúc kết thúc. ...
Một ngày sau.
Vô Cực Minh.
Tả Thu cầm theo bức thư viết tay của Trương Lão Bát đến gặp Nhân Hoàng.
Đứng bên cạnh Nhân Hoàng, Tả Thu liên tục lẩm bẩm:
- Trương Lão Bát lại muốn lừa người rồi, Minh Chủ, Trương Lão Bát đang tính kế chúng ta đẩy.
Nhân Hoàng nhìn bức thư của Trương Lão Bát, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.
- Tính kế thì tính kế, nhưng lời Trương Lão Bát nói tám chín phần là thật.
- Minh Chủ, ngài sẽ không thật sự định xung phong đi trước chứ. Để Trương Lão Bát đi trước đi!
- Trương Lão Bát trong thư viết rất rõ ràng, thực lực hắn ta thấp kém, không đi được, cho nên hắn ta sẽ không đi. - Loại lời nói nhảm nhí này hắn ta cũng nói được, thật là không biết xấu hổ. Lừa người cũng không cần bản thảo, còn nói thực lực thấp kém, thật sự... Thật sự khiến ta không thể diễn tả.
Nhân Hoàng cất bức thư của Trương Lão Bát ởi, nói:
- Viết gì không quan trọng. Thái độ của Trương Lão Bát mới là quan trọng nhất. Xem ra hẳn ta thật sự muốn ngăn cản Thượng Chủ, hơn nữa nguyện ý tương trợ, vậy là được rồi. Có lẽ, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta giải quyết Thần Cung.
Tả Thu nghiến răng nói:
- Ta không cảm thấy đây là cơ hội, có Trương Lão Bát Ở đó, chắc chăn là bây rập. Nhân Hoàng phủi phủi đất cát trên giày, đứng dậy nói:
- Dù có phải hay không. Ta cũng không thể ngồi nhìn nhân loại có khả năng bị hủy diệt. Vô Cực Minh có thể không động, nhưng ta nhất định phải động. Tả Thu, Vô Cực Minh giao cho ngươi.
- Cái øì? Minh Chủ, ngài có ý gì? Đây không phải là di ngôn chứ. Minh Chủ, ngài làm gì vậy? Ta không muốn làm lão đại. Minh Chủ, ngài đi đâu? Chết tiệt, Minh Chủ, ngài... Còn phải quay lại họp hành với chúng ta chứi
Bạn cần đăng nhập để bình luận