Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 629. Trận chiến cuối cùng bắt đầu (1)



Chương 629. Trận chiến cuối cùng bắt đầu (1)




Mất ngủ thật sự là lãng phí thời gian.
Biết trước là sẽ mất ngủ.
Bản tông chủ sẽ lấy thời gian vừa rồi ra để ăn bữa khuya thứ hai.
- Trích từ Chương 1168, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Trương Mạc gật đầu nói:
- Được, đúng là không thể dây dưa với bọn họ nữa. Sớm đánh chết bọn họ cho xong. Bản tông chủ lên lầu, các ngươi chỉnh đốn quân đội, Xương Ny Nhi cũng khôi phục được gần xong rồi chứ. Đưa nàng lên, lần này nàng chỉ cần yểm trợ thôi.
- Vâng, tông chủ
- Chúng ta sẽ đi chuẩn bị ngay.
Dương Sở và Lão Cẩu nhanh chóng rời đi.
Trương Mạc tự mình dẫn người, trực tiếp đi về phía cổng thành.
Gió đêm hơi lạnh, Trương Mạc vừa đi vừa kiểm tra đồ đạc của mình.
Để đề phòng Tiểu Hoàng lại trộm đồ của mình, hắn đã mang theo tất cả những gì có thể mang được, hai chiếc nhẫn Tu Di ở trong tay.
Cổng thành mở ra, Trương Mạc đi đến sau lưng cái bình lớn.
Mặc dù trên lưng bình lớn đã để lại những bậc thang chuyên dùng để trèo lên, nhưng mỗi lần nhìn thấy những bậc thang này, chân Trương Mạc lại hơi mềm nhũn.
Trèo lên, đúng là mệt chết người.
Lần sau phải nghiên cứu xem có thể tạo ra một cơ quan lên bình lớn nhanh chóng hay không.
Hay là mở một lỗ ở phía sau mông bình lớn, miễn là có thể chui vào được.
Đợi đã, như vậy không phải là chui lỗ đít sao?
Có phải hơi mất hình tượng không?
Dù sao thì bản tông chủ cũng là tông chủ.
Trong đầu đang suy nghĩ đủ thứ, đột nhiên, Trương Mạc ngửi thấy một mùi hương khác lạ.
Ồ, còn hơi thơm nữa.
Ai đang nướng thận lợn vậy?
Quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy một tên ma tu đang ngồi xổm ở một góc tối của cổng thành.
Trương Mạc giơ tay chỉ, nói:
- Mùi gì vậy, lấy cho bản tông chủ xem nào.
Giọng nói vừa dứt, một đám người xông lên đè tên ma tu đó xuống.
- Này!
- Làm gì vậy, ta chỉ ngồi ị thôi, các người làm gì vậy? Tông môn cũng không nói là không được đại tiện bừa bãi mà! Ôi, các người đào cái ta vừa ị đi làm gì, các người bị bệnh hả.
Tiếng kêu la cũng không ngăn được mấy tên ma tu đào đất lấy phân này, nhanh chóng đưa đến bên Trương đại ma đầu.
Trương đại ma đầu chỉ nhìn thoáng qua, liền vội vàng lùi lại.
- Làm gì vậy? Ngươi muốn ám sát bản tông chủ à, cút đi, cút đi!
Mang theo vẻ mặt nghi hoặc, Trương Mạc lại bảo người kéo tên ma tu còn chưa kịp kéo quần lên.
- Ngươi làm sao vậy, còn có thể ị ra phân thơm, ngươi ăn tro hương à?
Mặt Trương Mạc đầy vẻ khó hiểu.
Tên ma tu cũng ngơ ngác nói:
- Không biết nữa, tông chủ, ta vừa mới đổi ca ở đằng kia về, chắc chắn là bọn chúng cho ta ăn thứ gì đó không sạch rồi. Có lẽ là một loại bột thuốc, lúc ta chiến đấu trong rừng, ta cũng ngửi thấy, đúng rồi, chính là mùi sương mù trong rừng, giống hệt nhau!
- Bột thuốc, sương mù?
Trong lòng Trương Mạc hơi động, tiếp đó đồng tử giãn ra.
- Chết tiệt, Vân Phiến công tử, ngươi sẽ không chơi trò dụ yêu thú với ta chứ.
Trương Mạc vừa suy nghĩ, định ra lệnh, thì đột nhiên từ xa truyền đến tiếng đất rung chuyển, tiếp đó, tiếng yêu thú hí vang lên, vang vọng khắp bầu trời đêm.

- Chết tiệt!
Trương Mạc kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Sau đó bắt đầu liều mạng trèo lên cái bình lớn.
Trèo được nửa đường, Trương Mạc đột nhiên nhớ ra.
Không đúng rồi, bản tông chủ bây giờ trèo lên bình lớn để làm gì?
Không phải nên chạy vào thành sao?
Nghĩ vậy, hắn lại trèo xuống, nhưng trèo xuống được vài bước thì lại nghĩ ra.
Không đúng rồi, vào thành cũng sẽ bị yêu thú vây quanh.
Vẫn là trong bình lớn an toàn hơn, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, vào bình lớn.
Trèo lên thêm một chút, phía sau đột nhiên lại truyền đến tiếng hét của Dương Sở.
- Tông chủ, yêu thú tấn công, mau vào thành đi!
Trương Mạc nghiến răng suy nghĩ, hay là vào thành đi.
Trèo xuống thêm lần nữa, còn chưa kịp chạm đất thì đã nhìn thấy một con yêu thú biết bay, trông giống như tử thần bóng đêm, bay qua tường thành, nhả ra một ngọn lửa dữ dội vào bên trong.
Trương Mạc quay đầu nhìn cảnh này, bàn chân vô thức tiếp tục trèo lên.
Vào bình lớn, vào bình lớn.
Không chơi với các ngươi nữa, lãng phí thời gian của bản tông chủ quá.
Chỉ một lúc thế này thôi, đã giảm được mấy cân mỡ rồi.
Những ma tu trên tường thành nhìn Trương đại tông chủ trèo lên trèo xuống, cũng ngơ ngác.
Tông chủ đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ là... Nhện thần công?
Nghĩ thêm một chút, Trương đại tông chủ còn có danh hiệu ‘Trư ma’ nữa.
Vậy thì là thần công héo nái leo cây?
Trương Mạc cuối cùng cũng vào trong bình lớn, nhấc mông lên, lấy một cây gậy cắm vào một cơ quan trong bình lớn, rồi bắt đầu dùng hai tay lắc nó.
Chỉ nghe thấy cái bình lớn phát ra tiếng ‘đùng đùng đùng’, cuối cùng cơ quan nắp bình lớn đã đóng chặt.
Lại lấy ra gương cơ quan, nhanh chóng chọn nơi muốn xem.
Ngay sau đó, trước ngực cái bình sáng lên ánh sáng của viên bảo thạch rồi ngưng tụ thành hình ảnh hư ảo.
Nhờ chiếc gương, Trương Mạc cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài.
Chỉ một lát sau, trong đêm tối, vô số yêu thú đã lao đến.
Hình ảnh hư ảo của Trương Mạc gầm lên một tiếng:
- Giữ vững!
Không lâu sau, đám yêu thú đã trực tiếp đâm vào tường thành.
Một tiếng nổ vang lên, khiến cho các ma tu của Thiên Ma tông không thể không sợ hãi. Hết chương 629.



Bạn cần đăng nhập để bình luận