Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1287 - Uyên quốc (1)



Chương 1287 - Uyên quốc (1)




Người có năng lực thì vất vả nhiều.
Người thông minh thì lo nghĩ nhiều.
Người vô năng thì không lo không nghĩ.
- Trích từ Chương 4157,《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Hành Kim thần sứ gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Đại chủ sứ nói:
- Trương chủ sứ, ngươi lại thắng rồi.
Nói xong, Hành Kim thần sứ nhanh chóng rời đi.
Thượng chủ thì nói:
- Xem ra muốn kiềm chế ngươi rất khó.
Nói đến đây, Trương Đại chủ sứ không khỏi có chút tức giận trong lòng.
Tốt lắm, Thượng chủ, chơi trò bẩn với ta hả.
Mẹ kiếp ngươi …….
Thôi bỏ đi, tha thứ cho ngươi một lần.
Bởi vì không còn cách nào khác, ta cũng không đánh lại ngươi.
Hơn nữa, hình như ngươi cũng không đạt được mục đích, nghe Hành Kim thần sứ nói, thua thảm hại.
Trương Đại chủ sứ từ từ nói:
- Ta nói những điều này thực ra không liên quan gì đến ta, ngươi có tin không?
Thượng chủ nói:
- Ta có thể hiểu tại sao ngươi lại nói như vậy. Nhưng ta thấy ngươi không nên coi ta là đồ ngốc. Được rồi, Trương chủ sứ. Xem ra chơi những thủ đoạn này với ngươi là vô dụng. Bây giờ ngươi chỉ trả lời ta một câu hỏi là được. Kiếp Tam có liên quan gì đến ngươi không?
Trương Đại chủ sứ lập tức nhớ lại cảnh hắn và Kiếp Tam cản đường Thượng chủ ở nơi tinh thạch.
Ngay lập tức, Trương Đại chủ sứ lắc đầu nói:
- Kiếp Tam là ai, không quen biết. -
Thượng chủ nói:
- Ngươi biết có những chuyện không thể che giấu được. Ta không định giao chiến với ngươi. Ngươi có thể nói thật với ta.
Trương Đại chủ sứ nói:
- Thực sự không quen biết.
Thượng chủ gật đầu nói:
- Ngươi có thể đi rồi, Trương chủ sứ. Nhớ lời hứa của ta.
Trương Đại chủ sứ nói:
- Ý ngươi là, ta có thể trở về rồi sao? Rời khỏi thần điện?
Thượng chủ nói:
- Đúng vậy.
Nói xong, Thượng chủ lại nhắm mắt lần nữa.
Cuối cùng Trương Đại chủ sứ cũng nở nụ cười trên khuôn mặt.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi khốn nạn này.
Đi thôi, đi thôi, về nhà thôi.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa nhỏ, Trương Đại chủ sứ lập tức hét lên
- Thang Cát, về nhà thôi!
Vừa hét xong, hắn đã thấy một bộ xương lửa chạy đến với tốc độ kinh hoàng.
- Tông chủ, về nhà rồi phải không? Lần này đừng bỏ rơi ta nhé.
Hành Kim thần sứ đang đợi họ ở không xa.
Thấy Thang Cát cũng đến, Hành Kim thần sứ vẫy tay nói:
- Đến đây đi, Trương chủ sứ.
Trương Đại chủ sứ cười nói khi đi đến bên cạnh Hành Kim thần sứ:
- Lần sau có chuyện gì thì viết thư cho ta là được, đừng dẫn ta theo nữa.
Hành Kim thần sứ trợn mắt nói:
- Ngươi tưởng ta muốn dẫn ngươi đi sao? Trương chủ sứ, nghe ta khuyên một câu, làm người thì nên chừa đường lui, sau này còn gặp lại nhau.
Trương Đại chủ sứ không hiểu hỏi:
- Ta đã làm gì? Ngươi đừng nói bậy.
Hành Kim thần sứ nói:
- Ngươi tự biết mình đã làm gì. Được rồi, đi thôi!

Trời đất xoay chuyển, lần này trở về không được thuận lợi như lần trước.
Lần trước đến, đó là Hành Kim thần sứ dẫn bọn họ đi cùng.
Lần này trở về, dứt khoát chính là bị Hành Kim thần sứ đá một cước trở về.
Suýt nữa lại từ trên trời rơi thẳng xuống.
Đổi lại là trước kia, Trương đại tông chủ chỉ có thể mở Bất động như sơn, dùng một tay dừng lại giữa không trung.
Bây giờ thì không cần nữa, đường đường Trương đại tông chủ đã học được cách bay.
Bây giờ chính là lúc sử dụng.
Đùa à, bản tông chủ bây giờ cũng là cảnh giới Đăng Long lợi hại lắm nhé?
Nhìn này, bay nè.
Ý nghĩ vừa động, hai chân đạp mạnh.
Nguyên khí thả xuống, suýt nữa thì ‘phụt phụt’ đánh ra hai cái rắm.
Bay rồi, bay rồi, bay lên rồi.
Trương Mạc cưỡng ép dừng thân hình giữa không trung, sau đó bắt đầu bay.
Thang Cát càng trực tiếp dừng lại, lắc lư sang trái phải.
- Ư... Tông chủ, ngài đang làm gì vậy?
Thang Cát đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trương Mạc nói:
- Sao thế, chưa thấy người khác bay như vậy à?
Thang Cát kinh ngạc nói:
- Kiểu bơi chó à?
Trương Mạc lớn tiếng nói:
- Ngươi quan tâm kiểu gì, bay được là được rồi.
Thang Cát trực tiếp bắt đầu vỗ tay.
Tông chủ nói đúng, không sai, bay được là được.
Chỉ có điều tư thế này, quả thực là quá khó coi.
Bởi vậy tông chủ trước kia vẫn luôn không muốn tự mình bay. Thì ra là vì bay lên trông khó coi như vậy.
Thang Cát tưởng rằng mình cuối cùng đã phát hiện ra một bí mật nhỏ của tông chủ.
Làm sao hắn biết, đây chỉ là kỹ năng mới học của Trương đại tông chủ mà thôi.
Trương Mạc không để ý đến điều này, sau khi’ cày’ một vòng xung quanh, cảm thấy rất tốt.
Phải nói rằng, có thể bay thực sự rất sướng.
Hồi ở Thiên Ma tông, nếu bản tông chủ có thể bay.
Vậy chẳng phải là...
Đã sớm chuồn mất rồi.
Thôi, không nói nữa, nói gì cũng là nước mắt.
- Đây là đâu? Hành Kim tên khốn này ném ta đến đâu rồi?
Trương Mạc nhìn trái ngó phải hỏi.
Thang Cát lại bay cao thêm, nhìn một vòng rồi nói:
- Tông chủ, hẳn là không xa. Ta nhìn thấy tu sĩ Ma tông đang lảng vảng ở đằng xa. Chỉ có địa bàn của chúng ta mới có loại tu sĩ Ma tông không sợ chết như vậy.
- Ngươi nói đúng!
Trương Mạc gật đầu, chỉ cần không xa là được.
- Xuất phát!
Trương Mạc lại vung tay. Ngay lập tức cùng Thang Cát bay tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận