Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 70. Không tín nhiệm (2)



Chương 70. Không tín nhiệm (2)





Vân Phiến công tử suy nghĩ một chút, chỉ cần Sở Nhiễm rời khỏi Quận thành, thì sống chết của cô ta không còn quan trọng nữa. Dù sao thì không thể truyền tin cho Thiên Ma tông nữa, đó mới là điều hắn muốn. Còn về số phận của Sở Nhiễm, Vân Phiến công tử không quan tâm.

Gật đầu, Vân Phiến công tử nói:

- Vậy thì nhanh chóng lên đường. Đồng thời, chư vị môn chủ, trưởng lão, chúng ta cũng phải điều tra xem rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức. Ta nói trước, nếu có thể điều tra ra thì tốt nhất, còn nếu không điều tra ra được, đừng trách ta nhìn bất kỳ ai cũng giống như kẻ phản bội.

- Vâng!

Mọi người nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.

Thôi trưởng lão đi trước, lập tức dẫn người đến một tiểu viện.

Tiểu viện nằm ở phía nam Quận thành, gần vị trí cổng thành. Người canh gác ở cổng không chỉ có đệ tử của Chính Nhất tông, mà còn có người của các tông môn khác.

Người bị canh gác không phải ai khác, chính là đệ tử của Chính Nhất tông, Sở Nhiễm.

Trong thời gian này, đừng nói để Sở Nhiễm ra ngoài, ngay cả khi Tiêu Long muốn gặp Sở sư muội của mình, Thôi trưởng lão cũng không đồng ý.

Hắn nghĩ rằng việc canh gác nghiêm ngặt như vậy có thể khiến Sở Nhiễm bớt bị nghi ngờ hơn một chút.

Nhưng bây giờ xem ra, chẳng có tác dụng gì cả.

- Các ngươi canh gác ở bên ngoài, không được vào trong.

Thôi trưởng lão đẩy cửa bước vào, liếc mắt đã nhìn thấy Sở Nhiễm đang ngồi trong sân tu luyện.

- Sở Nhiễm!

Thôi trưởng lão tiến lên vài bước, khoanh ty nói.

Sở Nhiễm nghe tiếng liền thu hồi chân khí, vội vàng mở mắt đứng dậy.

- Gặp qua trưởng lão, trưởng lão, ngài đến để thả ta ra ngoài sao?-

Sở Nhiễm mấy ngày nay sắp phát điên rồi, từ khi cô trốn về, cô ngay lập tức bị giam giữ. Không ai muốn nói một câu với cô, cũng không ai cho cô bất kỳ lời giải thích nào.

Lúc đầu, Sở Nhiễm tưởng rằng đây là để bảo vệ cô. Sau đó dần dần phát hiện ra không ổn, ánh mắt mọi người nhìn cô đều đầy cảnh giác.

Sở Nhiễm thực sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có ai nói chuyện với cô, cô cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Chịu đựng như vậy, cho đến hôm nay. Thấy Thôi trưởng lão cuối cùng cũng xuất hiện, Sở Nhiễm rất vui, cô tưởng rằng những ngày tháng ngồi tù như thế này cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Thôi trưởng lão nhìn cô với ánh mắt phức tạp, im lặng một lúc, sau đó nói:

- Có thể coi là như vậy. Ta đến đây để thông báo cho ngươi, ngươi cần trở về tông môn. Ta lại phái mấy vị người trog liên quân chính đạo đưa ngươi trở về. Ngươi cần yên tĩnh một chút, không nên hỏi nhiều, sau khi trở về, đến hậu sơn bế quan. Không có mệnh lệnh của ta, không thể rời đi núi một bước.

Sở Nhiên kinh ngạc nói:

- Trở về tông môn? Lúc này? Ta không phải nên ở lại quận sao?

Nếu Sở Nhiễm không nói lời này thì còn tốt, vừa nói ra, sắc mặt của Thôi trưởng lão lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói gì? Ngươi biết gì?-.

Sở Nhiễm dường như lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của Thôi trưởng lão, vội vàng trả lời:

- Không phải sắp phải giao chiến với ma tu sao? Không bảo vệ thành trì, trở về tông môn làm gì?

Thôi trưởng lão dường như đang cẩn thận suy ngẫm lời nói của Sở Nhiễm, thực ra cũng đang phân tích khả năng Sở Nhiễm là gián điệp.

Nhưng một lúc sau, Thôi trưởng lão vẫn không phân tích ra được điều gì, hắn lắc đầu nói:

- Những chuyện này không phải là chuyện ngươi nên lo lắng. Nghe lời, trở về, đợi ở hậu sơn.

Sở Nhiễm liên tục nói:

- Trưởng lão, ta đã phạm lỗi gì. Tại sao lại giam ta ở đây. Trở về còn phải nhốt ta ở sau núi?

Thôi trưởng lão khoát tay nói:

- Lệnh là lệnh, không có đúng sai gì cả.

Sở Nhiễm nghiến răng, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên đỏ mặt nói:

- Là vì ta là Cực Âm thể sao? Lô đỉnh.

Sở Nhiễm nói ra hai chữ không nên nói, Thôi trưởng lão vốn đã quay người đi, nghe thấy hai chữ này, lập tức quay đầu lại.

- Quả nhiên ngươi đã biết được một số chuyện.

Sở Nhiễm lớn tiếng nói:

- Tin đồn là thật sao? Là thật sao?

Thôi trưởng lão gầm lên:

- Đủ rồi Sở Nhiễm, đừng có nói linh tinh, ta có thể nói cho ngươi biết ngay bây giờ, tông môn không có gì phải hổ thẹn với ngươi. Bây giờ, ta ra lệnh cho mgươi trở về sơn môn, đến sau núi, ngươi nghe không?

Sở Nhiễm nghiến chặt răng, trong mắt có nước mắt lượn vòng.

Cuối cùng cô vẫn cúi đầu nói:

- Vâng, Sở Nhiễm nghe lệnh.

Thôi trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, để bản thân bình tĩnh lại.

- Tốt lắm, có một số chuyện, đến lúc đó tự khắc sẽ có người giải thích cho ngươi. Bây giờ ngươi không cần hỏi nhiều, tu luyện chăm chỉ mới là chân ái. Những chuyện khác, ta cũng không hỏi ngươi nữa, ngươi chuẩn bị một chút, lát nữa lên đường.

Thôi trưởng lão sải bước rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Cho đến khi Thôi trưởng lão rời đi, Sở Nhiễm không còn kiềm chế được nữa, nức nở lên.

- Không nên như vậy, sao lại là thật!

Sở Nhiễm từ từ ngồi xuống, buồn bã ôm đầu gối.

Hết chương 70.



Bạn cần đăng nhập để bình luận