Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1222 - Văn hóa! (2)



Chương 1222 - Văn hóa! (2)




Trước kia thấy ngươi cũng có chút văn hóa, sao theo Bản tông chủ lâu như vậy.
Không những không tiến bộ chút nào, còn ngày càng đi chệch hướng?
Đây tuyệt đối không phải là vấn đề của Bản tông chủ.
Hoàn toàn là do bản thân hắn không chịu học hành.
Bởi vậy ngươi mới không làm được thần sứ, nhìn trình độ này thì còn kém xa lắm.
Đối nhân xử thế, ngươi chỉ học được cách nịnh nọt.
- Vậy thì xóa cái này đi?
Kiếm Ngô đại nhân nghiêng đầu liếc nhìn, cười nói.
Trương Đại chủ sứ chỉ có thể bịt mũi nuốt lại những lời vừa nói.
- Cái đó, vẫn là đừng đối xử với họ quá khắc nghiệt. Bài viết này, bình thường, miễn cưỡng qua đi!
Linh Quan đại nhân đại nhân cười nói:
- Không cho hắn một bài học sao?
Trương Đại chủ sứ đáp:
- Đại nhân phải độ lượng.
Kiếm Ngô chủ sứ nhìn đống đồ ăn trước mặt Trương Đại chủ sứ, cười nói:
- Quả là độ lượng.
Tiếp tục xem tiếp, những thứ khác, Trương Mạc đều không quan tâm lắm.
Bây giờ hắn chỉ muốn tìm Vân Phiến công tử để nhìn một cái, sau đó xem có thể tìm lý do gì để gây sự không.
Người ta là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Bản tông chủ báo thù, từ sáng đến tối.
Phải nói rằng, những thần sứ dự bị của Thần cung này, phần lớn đều khá có văn hóa.
Hoa chương gấm vóc, bút mực sáng ngời.
Văn hóa đó, gần như muốn tràn ra ngoài như mỡ bụng của Kiếm Ngô đại nhân.
Thật sự khiến Trương Đại chủ sứ cảm thấy kinh ngạc.
Thì ra của những người này có văn hóa như vậy, bình thường sao không thấy nhỉ.
Nhưng đầu óc có thể không được tốt lắm, vậy mà có đến một nửa số người đều viết về Thiên Trư, thật sự khiến Trương Đại chủ sứ cảm thấy tức giận.
Các ngươi không biết ‘Vương giả’ thì thôi, viết một con heo, ta cũng miễn cưỡng chịu được.
Nhưng các ngươi lại kéo cả Bản tông chủ vào viết làm gì, muốn gây sự đúng không.
Nhìn Kiếm Ngô đại nhân và Linh Quan đại nhân cười đến nỗi răng sắp rụng ra, thì biết những người này viết buồn cười đến mức nào. Chắc chắn là bày trò đủ kiểu với Bản tông chủ.
Nếu đổi lại là Trương Đại chủ sứ tự mình chấm thi, nhất định sẽ xóa sạch từng người một, xóa sạch hết.
Phần còn lại là loại ‘người đầu sắt’, ngoan ngoãn viết về con heo.
Viết về con heo thì viết về con heo thôi, các người không viết cách làm. Nhất định phải tìm ra ý nghĩa ‘cao siêu’ từ con heo, cái gì mà ‘Trư nhân mà giết’ cũng xuất hiện.
Còn có người muốn tìm ra cách tu luyện từ con heo, thực sự là làm khó họ quá.
Trương đại tông chủ chỉ có thể nghĩ ra một chiêu ‘cưỡi lợn đâm tường’.
Tên này thực sự có thể nghĩ ra hàng chục chiêu, đây không còn là vấn đề văn hóa nữa, đây là nói bừa.
Người này về sau có thể bồi dưỡng trọng điểm, đi làm ở Thiên Thần Báo, chắc chắn là mầm non tốt. Cho dù không làm được thần sứ, sau này cũng có thể tung hoành ngang dọc trong giới báo chí.
Cuối cùng, Trương đại chủ sứ cũng lật được bài viết của Vân Phiến công tử ra.
Cái nhìn đầu tiên, Trương đại chủ sứ sáng mắt lên.
Ôi chao, Vân Phiến công tử này thực sự nhìn ra, thực ra hắn viết về Vương giả.
Chà, không hổ danh là người đã giao thủ với bản tông chủ nhiều năm.
Quả nhiên là hiểu bản tông chủ.
Trong lòng Trương đại chủ sứ có chút khác thường.
Nội tâm vốn bình tĩnh, đều dâng lên một chút gợn sóng.
Thật là một tờ giấy gan ruột đứt đoạn, chân trời góc bể tìm đâu ra chỉ vì...... Không đúng, là tri âm.
Nhất thời, Trương đại chủ sứ thậm chí còn nảy sinh một chút cảm xúc muốn buông tha cho hắn.
Nhưng may thay, cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi.
Buông tha là không thể buông tha được.
Hiểu rõ bản tông chủ như vậy, người này quả thực không thể giữ lại.
Trương đại chủ sứ cầm bài viết nói:
- Bài này viết lung tung, trình độ văn hóa hơi kém.
Linh Quan đại nhân nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp nói:
- Là bài viết của Vân Phiến đó. -
Trương đại chủ sứ cố tình giả ngốc nói:
- Thật sao? Ta không xem kỹ. Ta không nhắm vào ai, hoàn toàn là vấn đề của bài viết.
Linh Quan đại nhân đại nhân thở dài nói:
- Trương đại chủ sứ, đại nhân có đại lượng.
Chà, lấy lời của bản tông chủ để chặn bản tông chủ phải không.
Trương đại chủ sứ nhất thời còn thực sự bị nghẹn không nói nên lời.
Kiếm Ngô đại nhân ở bên cạnh nói:
- Để ta nói hai câu, nếu Trương đại chủ sứ thấy có vấn đề thì không bằng dán bài viết của hắn ra ngoài, để mọi người cùng đánh gi công khai, như thế nào?
Trương đại chủ sứ nghe vậy, lặng lẽ cất bài viết đi nói:
- Thôi vậy. Ta chỉ nói suông thôi, chứ không phải nhắm vào ai đâu.
Bài viết của Vân Phiến công tử này có hay hay không, Trương đại chủ sứ vẫn biết trong lòng.
Thực sự dán ra ngoài chỉ khiến Vân Phiến công tử này nổi tiếng hơn thôi.
Được, coi như ngươi lợi hại.
Vân Phiến công tử này, bản tông chủ đi đến đâu, ngươi theo đến đó, ngươi thuộc loại ‘rắm’ à.
Còn có hai vị chủ sứ trước mặt.
Trương đại chủ sứ dần dần có chút hiểu ra.
Hai người các ngươi chính là đến tìm lỗi của bản tông chủ, còn sợ một người không đủ, phải lập nhóm cùng nhau đến tìm lỗi.
Được, hai người các ngươi cũng đợi đấy, bản tông chủ tìm cơ hội ……
Nhất định phải kéo các ngươi cùng nhau đánh một ván mạt chược.



Bạn cần đăng nhập để bình luận