Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 774. Lực lượng của tinh tú (2)



Chương 774. Lực lượng của tinh tú (2)




Hành Kim Thần sứ lắc đầu nói:
- Thiên Thần quốc ư? Không biết. Thôi, tùy tiện truyền cho ngươi một Nguyệt điện nào đó đi!
- Cái gì cơ? Có cần tùy tiện như vậy không? Ôi, ngươi làm gì vậy!
Hành Kim Thần sứ trực tiếp đẩy Trương Mạc vào trong. Đóng cửa, dịch chuyển, đi thôi!
Trong nháy mắt, nhà xí cùng với Trương Mạc biến mất.
Hành Kim Thần sứ lúc này mới mỉm cười nói:
- Dọa chết ngươi, vậy mà còn dám nói ta không hài hước, hừ!
Bên này, Trương Mạc lại cảm thấy trời đất quay cuồng một trận. Nhưng may mà lần này không tụt quần, nên cũng không lăn ra ngoài.
Đợi mọi thứ ổn định, Trương Mạc mới từ từ bước ra.
Vừa bước ra, Trương Mạc phát hiện nơi này giống như một căn phòng tối. Thật sự là tối như mực!
Mò mẫm đi về phía trước một lúc, lại đẩy ra một cánh cửa tối, đi vào một phòng ngủ không có người.
Đi ra khỏi phòng ngủ, lúc này mới đến bên ngoài.
Kiến trúc xung quanh trông quen thuộc, đúng là Nguyệt điện. Vấn đề là ở Nguyệt điện nào đây?
Đi thẳng đến quảng trường bên ngoài chính điện,
Trương Mạc bỗng nhiên nhìn thấy người quen cũ.
Phòng Nhật thần sứ!
Bất ngờ, Phòng Nhật thần sứ cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Nhanh chân đến bên Trương Mạc, nói:
- Trương huynh, Trương tông chủ, ngài mới trở về sao?

Trương Mạc trừng mắt nhìn hắn nói:
- Đây có phải là Nguyệt điện gần nhất với Thiên Thần quốc không, hay còn rất xa?
Phòng Nhật thần sứ nói:
- Là gần nhất.
Trương Mạc lúc này mới gật đầu, đồ khốn kiếp, Hành Kim sứ thần cố tình trêu chọc bản tông chủ đây mà.
Thật là ‘hài hước’ chết đi được!
Phòng Nhật thần sứ đánh giá Trương Mạc vài lần, sau đó cười nói:
- Nhìn bộ dạng này của ngài, là đã gặp Thượng chủ rồi nhỉ. Mọi chuyện vẫn ổn chứ, đến đây nào, chính thức ra mắt đi!

Phòng Nhật thần sứ kéo Trương Mạc đến trước chính điện của Nguyệt điện.
Ngay lập tức, vô số tu sĩ Thần cung đều nhìn về phía Trương Mạc.
Phòng Nhật thần sứ nói lớn:
- Tất cả mọi người, hãy chào mừng Mão Nhật thần sứ mới nào!
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, lần lượt cúi đầu hành lễ.
- Mão Nhật thần sứ vạn an!
Trương Mạc nhìn họ, mỉm cười nhẹ.
Được rồi, sứ thần thì thần sứ, có gì mà không được chứ!
……
Hạ quốc, cảng biển.
Hai người mặc áo choàng đen, che kín mặt từ từ bước lên thuyền lớn.
Chiếc thuyền này sẽ rời khỏi Hạ quốc, đi đến bên kia biển.
- Sư huynh, huynh nhất định phải đi sao?
Bỗng nhiên, dưới thuyền, một cô gái mặt phủ khăn trắng cất tiếng.
Trên thuyền lớn, nam tử mặc đồ đen quay đầu, nhìn xuống phía dưới nói:
- Bất đắc dĩ mà đi. Chuyến đi này dù có ngàn sông vạn nước, ta cũng sẽ vượt qua, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trở về!

Bên dưới, cô gái nước mắt lưng tròng, nói:
- Có lẽ ta có thể tìm thấy hắn. Mặc dù bây giờ hắn không biết ở đâu, nhưng chỉ cần ta tìm thấy hắn, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Người áo đen cười khổ nói:
- Không dễ dàng như vậy, muốn thắng thì phải trả giá. Đừng thất vọng. Chúng ta vẫn có thể gặp nhau sông cùng thủy tận, khi thế giới đảo lộn, chúng ta sẽ gặp nhau trong tông môn.

Nói xong, nam tử mặc đồ đen cuối cùng vẫy tay, dẫn theo người bên cạnh bước vào khoang thuyền. Nhìn bóng nam tử mặc đồ đen hoàn toàn biến mất, cô gái bên dưới cuối cùng không kìm được nước mắt. Khăn trắng được gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp. Chính là Nạp Lan Nhược đã lâu không gặp!
Hai người mà nàng tiễn đi, cũng chính là Vân Phiến công tử đã tìm mọi cách, cuối cùng lén lút kiếm được thuyền ở Hạ quốc có thể rời khỏi nơi này, đến Vạn quốc, Nữ hoàng Hùng Cát Nhi đã mất đi đất đất nước của mình.
Nạp Lan Nhược nắm chặt tay. Nàng hận, tại sao mình không thể giết chết Trương đại ma đầu. Ngược lại, để cho Thiên Ma tông trong thời gian này quét sạch mười tám nước.
Nàng cùng Vân Phiến công tử, Hùng Cát Nhi đều phải đổi tên họ, trải qua nhiều gian truân, mới có thể trà trộn vào Hạ quốc, ngày thường thậm chí không dám để lộ mặt.
Trương đại ma đầu chết tiệt, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Tại sao, trong Thiên Ma tông lại không có tin tức gì về ngươi. Kinh thành cũng đã lâu không thấy bóng dáng của ngươi.
Nạp Lan Nhược cho rằng Trương đại ma đầu chỉ tìm một nơi nào đó để bế quan mà thôi. Nàng sẽ tìm thấy hắn, nhất định sẽ tìm thấy!
Nạp Lan Nhược lau khô nước mắt, một lần nữa buộc khăn trắng, nhanh chân rời đi.
Còn Vân Phiến công tử thì đã từ bỏ ý định tìm kiếm và ám sát Trương đại ma đầu.
Bây giờ, hắn chỉ muốn đến Vạn quốc, dựa vào lực lượng của Thần cung, xem có thể chiến đấu thêm một hiệp nữa không.
Người còn chưa chết, thì ván cờ chưa thua!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, biển cả mênh mông, con thuyền bắt đầu rời khỏi bến cảng.
Vân Phiến công tử và Hùng Cát Nhi sau đó mới cởi áo choàng, bước lên boong tàu.
Nhìn ra biển xa, mênh mông vô tận.
Một khi đi, sống chết khó lường.
Hùng Cát Nhi bước tới đứng cạnh Vân Phiến công tử nói:
- Chúng ta có thực sự có thể sống sót đến được Vạn quốc không?

Vân Phiến công tử cười nói:
- Sẽ được, chắc chắn sẽ sống sót đến nơi.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt Vân Phiến công tử, rực rỡ bao trùm.
Vân Phiến công tử ngẩng nhìn bầu trời cao rộng với ánh mắt kiên định, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp. Hết chương 774.



Bạn cần đăng nhập để bình luận