Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 251. Ta có thể đánh a! (1)



Chương 251. Ta có thể đánh a! (1)






Không phải bổn tông chủ không thể đánh.

Hoàn toàn là thuộc hạ quá luống cuống.

Bọn hắn căn bản cũng không hiểu rõ lúc nào nên trốn, lúc nào nên đánh.

Ai, đây chính là lão thiên trừng phạt ta.

Một đám ngu xuẩn!

Cả nhà đều là đồ con lợn!

—— Trích từ Chương 180, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



- Cược?

- Cược!

Hai người liếc nhau, trong mắt đều có vẻ quyết tuyệt.

Chỉ dó các nàng chần chừ, một mực không cách nào quyết định, lúc này mới bị Nguyệt Ma lừa gạt đến tình trạng như thế.

Đến thời điểm tối hậu quan đầu, các nàng sẽ không do dự.

Trương đại ma đầu, hết thảy nhờ vào ngươi!

- Thất Hồn Phi Vũ!

Nguyệt Ma hô ra đại chiêu mạnh nhất, hai tay mở ra.

Trong chốc lát, cự điểu màu đen sau lưng phóng ra vô số lông vũ to lớn.

Bầu trời bắt đầu xuất hiện mưa lông màu đen, mỗi một cây lông vũ rơi xuống đất trong nháy mắt liền để hồn phách võ giả quanh mình trực tiếp bay ra khỏi thân thể.

Một màn đáng sợ, đám người Dương Sở cùng lão Cẩu nhìn đều sinh ra lòng tuyệt vọng.

Vô số Phi Vũ càng trong nháy mắt liền đâm vào trên người Trương Mạc.

Trương Mạc cảm giác mình trở thành con nhím, còn là con nhím rất khó coi. Con nhím nhà ai gai dài ở chính diện chứ.

Lão gia hỏa quá độc ác, hận không thể đều đâm toàn thân hắn thành lỗ thủng. Cũng may Bất Động Như Sơn còn có thể cản, với lại tựa hồ bản thân lông vũ này cũng không có bao nhiêu lực sát thương.

Về phần hiệu quả chấn hồn? Bức bách hồn phách rời đi nhục thân?

Ha ha, Bất Động Như Sơn của ta đùa với ngươi sao? Sản phẩm của Ma Thần, chuyên khắc những thứ loè loẹt.

Liền cái này? Ha ha, liền cái này?

Trương Mạc cảm giác tự tin của mình tăng lên gấp bội.

Ngươi trang bức nửa ngày, thả ra đại chiêu, chỉ có chút trình độ này?

Nguyệt Ma, không phải ta xem thường ngươi. Thật sự là cho ngươi cơ hội, ngươi không còn dùng được.

Đến phen ta đi, khụ khụ, chuẩn bị ăn sát ý bạo động của ta.

Hít thở sâu một hơi, Trương Mạc cũng dự định phóng đại chiêu.

Đáng tiếc hắn còn chưa ra chiêu, Diệu Ly cùng Trần Tiểu Tiểu lại bỗng nhiên xuất thủ.

Diệu Ly vung tay ném ra một thanh phi đao, tốc độ không nhanh, nhưng vạch ra đường vòng cung quỷ dị, ở giữa không trung phân chia ra thành vô số phi đao.

Đồng thời một mảnh dây chói lọi ngưng ra một con mắt thật to.

Cửu U chi nhãn, phân thiên chi đao, đi!

Đây là sát chiêu cuối cùng Diệu Ly cất giấu, ra đao này về sau, Diệu Ly trực tiếp ngã xuống đất.

Trần Tiểu Tiểu thì phun ra thỏ đen từ trong mồm, thỏ đen một mực đứng ở đằng xa lại là lừa người.

Thỏ đen chân chính sớm đã hợp hai làm một với Trần Tiểu Tiểu.

Thỏ đen bị phun ra thế mà há mồm nuốt Trần Tiểu Tiểu vào bụng

Hai ngươi còn chơi nuốt qua nuốt lại thế này.

Chợt, thân thể thỏ đen cấp tốc biến lớn, bắt đầu điên cuồng phóng thích Hắc Viêm.

Bạo!

Hắc Viêm như núi lửa phun trào, trong khoảnh khắc đánh gãy sát chiêu của Nguyệt Ma.

Cùng một chỗ với Diệu Ly phi đao, cưỡng ép đinh Nguyệt Ma ở giữa không trung.

- Uống!

Nguyệt Ma quát nhẹ một tiếng, bóng đen che trời đang không ngừng uể oải.

Đám ma tu phía dưới nhóm lợi dụng đúng cơ hội, tựa hồ còn muốn xông tới nghĩ cách cứu viện tông chủ của mình.

Dương Sở, lão Cẩu, Viên thịt, đều là một ngựa đi đầu, thẳng đến Trương Mạc mà đi.

Giờ phút này, Trương Mạc không muốn giải trừ Bất Động Như Sơn cũng không được.

Hắc Viêm lớn như vậy, giống như thiên thạch, trực tiếp bảy thẳng đến chỗ của hắn nơi này.

Trương Mạc có thể đỡ mười ngàn chiêu đoạt hồn, cũng tuyệt đối ngăn không được Hắc Viêm lớn như vậy.

Nếu như đụng phải, hắn liền chết rất khó xem.

Thời khắc mấu chốt, vẫn bật dậy mới tốt.

Về phần hình tượng? Khụ khụ, hi vọng không ai trông thấy.

Hắc Viêm bùng nổ không ngừng rơi vào bên trên vách đá, Trương Mạc lăn qua lăn lại, cảm giác mình là hồ lô lăn đất.

Dành thời gian nhìn thoáng qua Nguyệt Ma, khá lắm, tựa hồ bị áp chế lại.

Các ngươi có đại chiêu, sớm thả đi, chờ tới bây giờ.

Còn có, thỏ đen chết bằm ngươi có thể dừng lại hay không.

Bổn tông chủ cũng có đại chiêu đây, trận cục này, bổn tông chủ có thể đánh, thật có thể đánh.

Nguyệt Ma cái lão âm bức này, ta trời sinh khắc chế!

Răng rắc răng rắc?

Các loại, có chỗ nào tựa hồ rách ra?

Thân ảnh Nguyệt Ma bỗng nhiên lóe lên, cả người giống như đột nhiên biến thành hồn phách.

Tất cả sát chiêu đánh về phía hắn trực tiếp từ xuyên qua trên người hắn. Bản thân Nguyệt Ma không có có nhận đến nửa phần tổn thương.

- Đáng giận!

Nguyệt Ma đưa tay thò tới thỏ đen.

- Tắt đèn!

Tia sáng đỏ tươi trong mắt thỏ đen lập tức biến mất, sau đó trực tiếp lệch ra ngã xuống đất.

Lại xoay tay một cái nhìn về phía Diệu Ly, Nguyệt Ma một tay vừa bấm, phân phách.

Diệu Ly ngao ô một tiếng, ôm đầu của mình bắt đầu điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, loại đau nhức kia, thực sự khó mà hình dung.

Chuyển tay diệt hai gia hỏa quấy rối, Nguyệt Ma lại nhìn về phía Trương Mạc đang chậm rãi đứng dậy.

- Trương ma đầu này, chẳng lẽ là chuyên khắc đoạt hồn công của lão phu?

Nói thật, Nguyệt Ma đều có chút không dám tin.

Hắn đánh mấy ra đại chiêu rơi vào trên người Trương Mạc. Vì cái gì Trương Mạc một chút chuyện cũng không có.
Hết chương 251.



Bạn cần đăng nhập để bình luận