Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1044. Đại chiến yêu thú (2)



Chương 1044. Đại chiến yêu thú (2)




- Ngươi nói phân thì phân à, không phân, không phân, ta không phân, ai thích phân thì phân!
- Không phân cũng phải phân!
- Không, không!

Tả Thu và Khí Quân đại nhân lại bắt đầu cãi nhau.
Nhưng nội dung cãi nhau của hai người họ không giống như là sắp chiến đấu.
Sao lại có cảm giác như hai vợ chồng đang cãi nhau chia tay vậy!
Hai vị đại nhân, hai người có thể nghiêm túc một chút không?
May mà vào thời khắc quan trọng, chữ trên đầu Ngũ Giới Tôn giả trực tiếp bay đến trước mặt họ.
- Người bị thách đấu không được từ chối!

Nói xong, Ngũ Giới Tôn giả vung tay.
Tất cả các vạn tộc, yêu thú còn lại xung quanh đều vây lại, nhìn chằm chằm vào Tả Thu.
Có vẻ như chỉ cần Tả Thu dám nói một chữ không.
Chúng sẽ lập tức ra tay, xé Tả Thu thành từng mảnh.
Tả Thu có chút ngơ ngác.
Điều này không đúng!
Tại sao Trương Lão Bát đó chỉ là nhị đẳng mà có thể khống chế những người này, bảo họ lùi là lùi, bảo họ chiến đấu là chiến đấu. Sao hắn ta đã lên nhất đẳng rồi mà bọn này vẫn chẳng coi hắn ra gì vậy. Dựa vào đâu mà nhất đẳng không được từ chối khiêu chiến của nhị đẳng, thế là không công bằng!
Tả Thu lập tức muốn phản đối chuyện này, lên tiếng với Ngũ Giới Tôn Giả.
Tình hình lúc này đã bắt đầu trượt theo chiều hướng mà hắn không thể kiểm soát.
Đáng tiếc, chưa kịp để hắn lên tiếng, Khí Quân đại nhân đã giết tới.
- Chết đi!
Kim quang chói lọi, ra tay là nổ tung.
- Nguyên Võ Thần Kình!
Ầm!
Một luồng sáng nổ tung chiếu sáng cả thành.
……
Bên kia, Trương Mạc đang ‘đại chiến” với yêu thú cũng nhìn thấy luồng sáng này.
Bỗng nhiên kinh ngạc đầy mặt.
- Sao bên kia cũng đánh nhau rồi!
Nhanh chóng chỉ huy mấy con yêu thú ‘ngoan ngoãn đứng yên”, tạo thành một bức tường thịt, giúp hắn chặn đứng dư chấn.
Bên này, Trương Mạc và những con yêu thú khác tiếp tục ‘đại chiến”.
- Nhìn cho kỹ nhé, đừng chớp mắt, hù la!
Trương Mạc giơ tay, bảo con quái vật xúc tu bên cạnh giúp hắn đẩy bài.
Những quân bài mạt chược khổng lồ, mỗi quân đều cao hơn Trương Mạc gấp mấy lần.
Thứ này đương nhiên không phải Trương Mạc mang theo bên người, mà chính là do mấy con yêu thú vừa tạo ra.
Trương Mạc chỉ mới đề cập đến, không ngờ đám yêu thú này lại thành thạo đến vậy, bài mạt chược, xẹt xẹt xẹt là tạo ra được.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của đám yêu thú, rõ ràng là chúng đã chơi không ít!
Tiểu Hoàng, bên này ngươi sống rất thoải mái nhỉ.
Trương Mạc ‘đại chiến” với ba con yêu thú.
Vẫn giết tứ phương như thường lệ.
Một đám yêu thú đều nhìn ngây người.
Chúng đương nhiên biết đánh mạt chược, theo hầu chủ nhân Hoàng Kim thụ lâu như vậy, sớm đã thấm nhuần rồi.
Yêu thú không biết đánh mạt chược, đều không được chủ nhân trọng dụng.
Chúng đánh với chủ nhân, đều có thể thắng có thua.
Sao đánh với chủ nhân của chủ nhân thì lại không thắng được ván nào. Có phải vấn đề nằm ở bài không?
Không đúng, bài mạt chược cũng là do chúng vừa mới tự làm, căn bản chưa qua tay chủ nhân của chủ nhân!
- Nhanh, nhanh, nhanh, lấy tiền ra, lấy tiền ra!
Trương Mạc bảo mấy con yêu thú thua cuộc này nhanh chóng lấy đồ ra.
Lấy ra cái gì không quan trọng, quan trọng là phải thắng được thứ gì đó mới có thú vị.
Chỉ cần chúng đừng lấy phân ra là được.
Một đám yêu thú vậy mà còn khóc lóc nỉ non, không muốn những vẫn lấy ra những thứ lộn xộn cho Trương Mạc.
Có quặng, có dược liệu, có cả thịt gì đó biết phát sáng.
Còn có cả bảo vật nhìn là biết lấy từ tay tu sĩ.
Chỉ có những thứ này, chúng còn không muốn thua.
Yêu thú keo kiệt!
Đều học theo Tiểu Hoàng hư hỏng hết rồi.
- Tiếp tục tiếp tục, mấy đứa không biết đánh mạt chược đứng bên kia, làm ầm ĩ lên một chút, tỏ ra bên này đánh dữ dội, dữ dội hiểu không!
Trương Mạc cảm thấy giao tiếp với đám yêu thú này thật mất sức.
Mấy đứa biết đánh mạt chược này thì còn được, cơ bản nói gì cũng hiểu, phản ứng cũng nhanh.
Những đứa không biết đánh mạt chược, thì ngu ngốc vô cùng.
Phải nói bao nhiêu lần nữa thì mới hiểu được chứ.
Xem ra sau này phải nói với Tiểu Hoàng, phải rèn luyện trí óc bọn yêu thú cho tốt.
Phải toàn bộ đều biết đánh mạt chược, không được lơ là.
Yêu thú nào không học được cách đánh mạt chược, thì đều không được ăn thịt.
Tiếng mạt chược, tiếng chiến đấu vẫn tiếp tục vang lên.
Trương tông chủ vẫn tiếp tục càn quét khắp nơi.
Vài yêu thú biết đánh mạt chược này, đều có chút ngồi không yên.
Thua thảm quá!
Cơ bản là chưa từng thắng ván nào.
Đây đâu phải là chơi bài, đây là cướp giật mà!
Yêu thú cũng không dám chơi trò hiểm ác với Trương Mạc.
Nói về phương diện này, yêu thú còn ‘đàng hoàng’ hơn nhiều so với đám người lão Lý.
Đám người lão Lý thậm chí còn tệ hơn cả cầm thú.
Chơi bài với bổn tông chủ, thì phải dùng mọi cách. Mặc dù cũng chẳng có tác dụng gì.
Yêu thú thua đến mức bắt đầu tru lên đủ kiểu.
Nhưng chính là không gian lận, Trương Mạc nhìn rõ ràng là con gấu trúc trắng đen kia thua đến mức nước mắt chảy dài.
Có đáng không?
Ngươi chẳng qua chỉ thua mấy món đồ chơi nhỏ thôi mà?
Sao lại có cảm giác như chịu ấm ức lớn lắm vậy.
Khiến cho bổn tông chủ đều... Vui vẻ hơn!
Được rồi, tiếp tục, tiếp tục! Hết chương 1044.



Bạn cần đăng nhập để bình luận