Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 162. Mua kiếm (1)



Chương 162. Mua kiếm (1)





Đời người tự cổ ai không ỉa, có ai ỉa mà không dùng giấy.

Nếu ngươi chưa từng dùng giấy, vậy thì chắc chắn ngươi dùng ngón tay.

Ừm, lại là một bài thơ hay.

- Trích từ Chương 4613, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.


Thiên Mị Nhi mắt sáng lên nói:

- Đúng vậy. Những gì ngươi nói đều đúng. Nhưng ngươi quên một điều, Trương đại ma đầu được mệnh danh là ma đầu đệ nhất cổ kim, hắn chắc chắn biết được điều gì đó, cố ý đục nước béo cò, muốn chúng ta giúp hắn diệt lão ăn mày kia. Quá đáng sợ, thật sự là không biết gì, cứ thế bị hắn dắt mũi đi.

Mộc Đầu trợn mắt nói:

- Người nói, hắn cố ý dẫn sát thủ đến sao?

Thiên Mị Nhi đáp:

- Không chỉ vậy, e rằng thời khắc quan trọng cắt đứt tiếng đàn của ta, cũng là hắn cố ý làm, cố ý để lão ăn mày kia lộ diện, để chúng ta nhìn thấy. Thật là tâm cơ thâm trầm, nham hiểm tàn độc.

Mộc Đầu nghe xong kinh hãi, lập tức kéo Thiên Mị Nhi nói:

Tiểu thư, nếu chúng ta đã lộ diện, vậy thì mau đi thôi. Đối phương sẽ đuổi tận giết tuyệt.

Thiên Mị Nhi giơ tay nói:

- Không cần, mặc dù có thể đã lộ một chút. Nhưng rõ ràng Trương ma đầu đó không coi trọng ta. Hừ, hắn thật sự coi ta là tiểu nha đầu. Gửi sữa cho ta, chính là ý này. Thật là ma đầu ngạo mạn!

Mặt Mộc Đầu sắp nhăn thành một cục nói:

- Có sao?

Thiên Mị Nhi khẽ hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên, mắt lóe sáng, từ từ nói:

- Ngạo mạn, là bản năng của ma đầu. Hắn cho rằng hắn tính không sót một điều, có thể không tốn chút sức lực nào, để chúng ta giết lẫn nhau, chết ở Thanh Quận. Thật buồn cười, hắn coi thường ta quá rồi, hắn sẽ phải trả giá.

Mộc Đầu nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, ta thấy có phải chúng ta nghĩ nhiều quá rồi không.

Thiên Mị Nhi lớn tiếng nói:

- Không nhiều, không nhiều chút nào. Đối với một ma đầu như vậy, chính là phải đấu trí với hắn, tính sai một bước, đều sẽ thua thảm. Tiếp theo, hiện tại đừng quan tâm đến lão ăn xin kia, hãy tập trung đối phó với tên ma đầu họ Trương này.

Mộc Đầu lắc đầu nói:

- Tiểu thư, khi người ta đã biết rồi thì sẽ không tới nghe đàn nữa, chúng ta có lẽ đã hết cơ hội rồi.

Thiên Mị Nhi nói:

- Không, chắc chắn vẫn còn cơ hội. Ta nghe nói Thiên Ma Tông vẫn luôn tìm kiếm bảo vật có linh nguyên chi khí đúng không? Vừa khéo, trong tay ta cũng có một món, ngươi nói đi, nếu đem ra đấu giá thì tên ma đầu họ Trương có mắc câu không?

Mộc Đầu nói:

- Nhất định sẽ mắc câu!

Thiên Mị Nhi cười nói:

- Đúng vậy. Ngươi bây giờ hãy mang đến phòng đấu giá để thẩm định, nhớ là phải là phòng đấu giá của Thiên Ma Tông.



Quận thành, phố trung tâm.

Ẩn đổi một bộ quần áo, bộ đồ ăn xin và bụi bặm đã biến mất, nửa cây trúc và cái bát vỡ ném xuống đất.

Áo choàng đen, tóc buộc cao, đội nón và áo tơi, Ẩn hiện tại chính là một võ sư giang hồ chính hiệu, khí tức tu vi trên người bị áp chế đến mức Phàm cảnh.

Nói thật, trong tình huống bình thường, Ẩn sẽ không cải trang như vậy, đặc biệt là khi còn đang trong nhiệm vụ.

Một khi thể hiện rằng mình có tu vi, sẽ khiến nhiều người thăm dò và đoán già đoán non, điều này rất bất lợi cho nhiệm ám sát.

Nhưng hôm nay không còn cách nào khác, hắn phải cải trang như vậy, nếu không sẽ gây ra rắc rối lớn hơn.

Bởi vì, hắn muốn mua kiếm.

Cây trúc thì thực sự không ổn, đối mặt với một võ sĩ bình thường thì không sao. Đối mặt với cao thủ thực sự, khả năng phá giáp và đánh giết của cây trúc thực sự quá kém, kém đến mức không thể nhìn thẳng mặt.

Nếu không phải hắn đánh mất thanh kiếm, thì kẻ tu luyện ma công Thôn Phệ đó không thể nào làm hắn bị thương, cũng không thể thoát khỏi kiếm chiêu của hắn được.

Ho nhẹ hai tiếng, hắn bị thương, thực lực hiện tại đã giảm sút rất nhiều.

Nhưng hắn không muốn từ bỏ nhiệm vụ, vậy thì bây giờ chỉ còn cách đi mua một thanh kiếm khác, một thanh kiếm đủ tốt.

Bên Phượng Hoàn Lâu hoàn toàn không còn hy vọng, chỉ cần nghe ngóng một chút, thì biết được ma tu đã mang kiếm của hắn đi rồi.

Không có thanh kiếm vừa tay, khả năng hoàn thành nhiệm vụ sẽ giảm đi rất nhiều.

Tìm cửa hàng, phải tìm cửa hàng tốt nhất. Ẩn dựa vào kinh nghiệm của mình, bắt đầu phán đoán xem cửa hàng vũ khí nào trong Thanh Quận là đáng tin cậy.

Quá nhỏ không được, kỹ thuật không đủ, không rèn được thanh kiếm hắn muốn.

Hắn không dám bước vào một số cửa hàng nổi tiếng lâu đời vì nhìn thấy hoa văn Thao Thiết trên bảng hiệu của họ.

Hừ, kinh nghiệm ám sát phong phú cho hắn biết, đây chắc chắn là sào huyệt của ma tu.

Đường chủ của Thiên Ma Tông thực sự quá thẳng thắn, sợ ngươi không nhìn thấy.

Cuối cùng, Ẩn cũng tìm được một cửa hàng có vẻ ổn.

Đầu tiên, cửa hàng đủ lớn, khí thế rất mạnh mẽ, trang trí lộng lẫy, nhìn vào là biết đây không phải là cửa hàng vũ khí thiếu tiền, làm ăn lớn, làm hàng tinh xảo.

Hết chương 162.



Bạn cần đăng nhập để bình luận