Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 266. Trở về giết sạch! (1)



Chương 266. Trở về giết sạch! (1)




Sáu đức tính cao quý của Tông chủ.
Cần cù: Hôm nay phải ngủ đủ một ngày.
Dũng cảm: Cái gì không ăn được, để ta nếm thử trước!
Khoan dung: Thôi bỏ đi, để cho hắn toàn thây.
Khiêm tốn: Ta không thích đánh nhau.
Lịch sự: Ngươi đang sủa cái gì với ta vậy?
Tự tin: Chuyến đi này chắc là sẽ không sao đâu.
- Trích từ Chương 695, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Ma tu từ từ nói: - Vẽ thì không cần......
- Cái gì? Không muốn vẽ, ngươi muốn chết đúng không!
Trương Mạc xông lên đá trước một cái, sau đó là một trận liên hoàn cước.
Đá cho tên ma tu kêu rên liên tục, đời này sợ là không thể ra ngoài tiêu dao nữa rồi.
- Đại nhân, ý ta là, ta có bản đồ, không cần vẽ nữa.
Trong tiếng kêu rên, ma tu cuối cùng cũng nói hết lời, móc bản đồ ra từ sau mông.
Bản đồ da dê, đánh dấu khá đầy đủ. Trương Mạc kéo lại xem một cái, gật đầu liên tục.
Ồ, ra là Hắc Phong Lĩnh lại có địa hình như vậy. Có bao nhiêu hang động dưới Hắc Phong Cốc đều được đánh dấu, thậm chí còn ghi rõ.
- Trong hang có thú đá, nguy hiểm xin tránh xa.
Trương Mạc không hài lòng, hừ lạnh nói:
- Sao không lấy ra sớm hơn? Nhất định phải chờ bị đánh mới chịu lấy, thật tiện!
Ma tu muốn khóc nhưng không có nước mắt, lão đại, ta muốn lấy ra sớm thì ngươi cũng phải cho ta cơ hội chứ.
Trái dứng của ta dường như bị vỡ rồi.
Trương Mạc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy ra một vật đen sì nói:
- Đây là tinh phách ta lấy từ trên người Đại Nham Thạch Quái. Thứ này có tác dụng gì không?
Ma tu nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói:
- Đại nhân, thứ này của ngươi là bảo vật đấy. Mỗi Thạch Quái chỉ công nhận Thạch Quái có tinh phách làm thủ lĩnh, cầm nó, ngươi thậm chí có thể giao tiếp với chúng.
- Thật sao? Sao ngươi biết rõ ràng như vậy, không phải lừa ta đấy chứ!
Trương Mạc vừa nói vừa chuẩn bị giơ chân đạp ‘đầu gà’.
Ma tu vội vàng che lại nói:
- Nửa mặt đại nhân trước đây cũng có một viên, sau đó bị Nguyệt Ma đại nhân lấy đi luyện chế Ma thú rồi, mọi người đều biết!
Trương Mạc nhớ ra, đó chính là con Địa Nham mà Diệu Ly giết chết. Nói ra cũng đúng là có vài phần giống.
- Ừm, rất tốt. Ngươi trả lời không tệ. Thưởng cho ngươi!
Trương Mạc gật đầu, lại lấy ra Thiên Phương Ngũ Sắc Thạch ném cho ma tu.
Ma tu nghe nói có thứ để thưởng, còn tưởng rằng lần này mình sẽ được sống.
- Cảm ơn đại nhân!
Một tay đón lấy Thiên Phương Ngũ Sắc Thạch.
Khoảnh khắc sau, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Mười tức sau, ma tu tắt thở. Há miệng, trợn mắt, chết không nhắm mắt.
Trương Mạc cẩn thận nhặt Thiên Phương Ngũ Sắc Thạch lên rồi cất đi, sau đó nhìn bản đồ nói:
- Trong lúc lão già Nguyệt Ma tăng tiến cảnh giới, tạo cho hắn một bất ngờ. Cho dù làm vậy hắn cũng không chết, nhưng cũng phải phá hỏng sự thăng cảnh của hắn. Ừm, bắt đầu từ đây!

Hắc Phong cốc.
Vài tên ma tu chống chọi với gió lớn, tứ phía dò tìm hang ổ.
- Xúi quẩy, thật là xúi quẩy, tại sao chúng ta lại bị phân đến Hắc Phong cốc tìm người, quá đáng lắm rồi. Quần của ta bị gió thổi rách hết rồi!
- Ít nói đi thôi, tên mập kia, cái tay thối của ngươi có phải từ trước đến giờ chưa từng rửa sau khi đi vệ sinh không, thối muốn chết, bốc thăm mà cũng bốc trúng Hắc Phong cốc. Nhanh chóng chặt tay đi, quá thối rồi.
- Mẹ ngươi chứ, đồ lắm lời, ta đi vệ sinh dùng tay phải, lần bốc thăm này dùng tay trái thì làm sao!
- Chết tiệt, ngươi còn thật sự không dùng giấy ư.
Hai tên ma tu vừa cãi nhau vừa chống chọi với gió lớn tiếp tục tìm kiếm trong Hắc Phong cốc.
Tên ma tu cầm đầu tay cầm la bàn, nhưng lại nhìn thấy kim chỉ nam quay lung tung.
- Linh ca à, đừng nhìn nữa, cái la bàn của ngươi sắp đuổi kịp bánh xe ngựa rồi, không bằng đặt dưới chân mà giẫm lên, nó có thể đưa ngươi đi!
Tên mập tiến lên trêu chọc hai câu.
Nhưng tên ma tu cầm đầu lại trừng mắt nói:
- Ngươi hiểu cái rắm gì. Đây chính là bảo bối truyền đời của ta. Chờ ta dùng la bàn bắt được tên Trương Đại ma đầu kia, ta sẽ không chia công lao cho ngươi.
- Được, được, được. Chỉ cần ngươi có thể tìm được Ma Trường Đại, đừng nói công. Từ nay về sau, nếu ngươi cưỡi lên cổ ta mà ị đùng, ta cũng sẽ chấp nhận, có sao cũng chịu!
- Hai người các ngươi có thể đừng kinh tởm như vậy được không!
Tên ma tu đi sau cũng tiến lên.
Bỗng nhiên kim chỉ nam trên la bàn trong tay tên ma tu cầm đầu dừng lại đột ngột, chỉ thẳng vào hang động bên cạnh.
- Đến rồi, bên này!
Ba người đồng thời nhìn về phía hang động, sau đó lần lượt rút vũ khí.
Gió lớn thổi khiến y phục phần phật, ba người cúi thấp người, chậm rãi tiến lên.
- Tầm Long Phân Kim nhìn quanh núi, một vòng quanh là một cửa ải.
Tên ma tu cầm đầu còn móc ra một đồng phù từ cổ áo, trên đó khắc tên ‘Trương Bất Linh’!
Tên ma tu khác đi sau tiếp tục lẩm bẩm:
- Đóng cửa nếu có lão Vương ở, một nhánh hồng hạnh leo ra ngoài!
Hai người bên cạnh đều quay đầu nhìn hắn:
- Ngô Thiên Chân, ngươi đọc đúng không vậy?
- Ngô lão nhị, ngươi bị bệnh à!
Ngô lão nhị phất tay, nói:
- Ít nói thôi, đúng hay không thì kệ chứ. Nhanh lên, tìm Trương Đại ma đầu, làm việc! Hết chương 266.



Bạn cần đăng nhập để bình luận