Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 145. Sát thủ! (1)



Chương 145. Sát thủ! (1)





- Hồn Giáo và chúng ta sẽ gặp rắc rối.

- Giảm xung đột và đánh nhau. Thứ nhất, đã gần cuối năm rồi, dù tốt hay xấu, không ai muốn có một năm tốt lành. Thứ hai, đó là vấn đề lương thảo. Chiến đấu vào mùa đông thực sự là một rắc rối.

Tiêu Long nói:

- Như vậy, có thể khiến tông môn quay đầu nhìn lại Thanh Quận rồi chứ?

Vân Phiến công tử nói:

- Có hy vọng, không phải sao.

Đang nói đến chỗ then chốt, bỗng nhiên lại có một tiểu võ giả chạy đến.

- Vân sư huynh, Tiêu sư đệ, sư tôn mời.

Nghe vậy, hai người vội vàng đứng dậy.

Vân Phiến công tử cười nói:

- Ha ha, mới ngồi được một lúc, sư tôn đã trở về rồi, chúng ta mau đi thôi, đúng rồi Tiêu Long sư đệ, lát nữa ngươi nói ít thôi. Tính ngươi quá nóng nảy, đừng có xung đột với sư tôn.

- Vâng!

Hai người nhanh chân tiến về phía điện phụ của Nguyên Môn.

Nguyên Môn có quy củ rất lớn, nếu không phải do Tông chủ triệu kiến thì người bình thường không được vào chính điện. Ngay cả những người có thân phận cao quý như sư tôn của Vân Phiến công tử cũng chỉ có thể dùng điện phụ để nghị sự, hơn nữa còn không được ở lại quá lâu.

Nghe nói ngay cả hoàng đế của Hạ quốc đích thân đến cũng không chắc đã được vào chính điện nghị sự.

Ở Hạ quốc, đương nhiên triều đình là cao quý, nhưng nếu so với Nguyên Môn thì triều đình vẫn kém hơn một chút.

Các đời hoàng đế của Hạ quốc khi mới lên ngôi đều phải đến Nguyên Môn để thụ phong, do đích thân Tông chủ Nguyên Môn rửa tội cho hoàng đế, ban cho danh hiệu là quân chủ của chính quốc.

Nếu không có nghi thức này, nghe nói hoàng đế sẽ không thể ngồi vững trên ngai vàng.

Đủ thấy Nguyên Môn uy phong đến mức nào.

Vân Phiến công tử và Tiêu Long vừa đến cửa điện phụ thì thấy sư tôn đang ra hiệu cho họ.

Hai người vội vàng đi vào, chưa kịp hành lễ thì sư tôn đã giơ tay nói:

- Có chuyện tìm hai người các ngươi, vào đây, trước tiên hãy chào Âm Kiếm Quân, Âm là tên của ông ấy, Kiếm Quân là danh hiệu.

Lúc này hai người mới phát hiện ra bên cạnh sư tôn lại có thêm một người.

Người này đứng trong bóng tối, gần như hòa làm một với bóng tối.

Nếu không phải sư tôn nhắc nhở thì khi hai người họ vào cửa cũng không phát hiện ra.

Thật đáng sợ!

Ngay lập tức, trong lòng hai người khẽ động, vội vàng hành lễ.

Âm khẽ gật đầu, coi như đáp lễ.

Sư tôn tiếp tục nói:

- Hai người các ngươi không phải từ khi trở về vẫn luôn nói về chuyện ở Thanh quận sao? Bây giờ ta đã tìm cho các ngươi một cao thủ, các ngươi hãy kể hết những gì mình biết cho ông ấy. Ông ấy sẽ đến Thanh quận, thay các ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà các ngươi đáng ra phải hoàn thành!

Vân Phiến công tử lập tức kinh ngạc nói:

- Âm huynh thay chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sao?

Sư tôn đáp:

- Đúng vậy, có gì không ổn sao? Hừ, nhìn xem các ngươi làm những chuyện gì kìa, thật mất mặt! Tiêu Long thì thôi không nói, hắn mới vào môn, trước kia cũng chỉ là một tên ngốc. Chủ yếu là ngươi, còn gì là Tứ công tử, còn gì là cao thủ trẻ tuổi hàng đầu, ngươi suýt nữa làm mất hết thể diện của ta. Ngươi có biết Tông chủ đã hỏi ta như thế nào không? Ông ấy vừa mở miệng nhắc đến chuyện Thanh quận, ta đã không biết trả lời thế nào. Hơn nữa, ngươi mời Hỏa Vân đến giúp đỡ, cuối cùng lại hại người ta về đến nơi là mắng chửi, chuyện này là thế nào? Ngươi đã đi xin lỗi chưa?

Vân Phi công tử cười khổ nói:

- Đã đi rồi, nhưng Hỏa trưởng lão tuyên bố sẽ đánh ta, ta liền chạy mất.

Sư tôn tức giận đứng dậy nói:

- Ta nghe nói ở Thanh quận hắn suýt nữa thì phải đi ăn xin, đây chính là chuyện do ngươi gây ra. Cuối cùng nghe nói hắn đã bán Lôi Hỏ thạch trên thuyền mới có thể trở về. Thôi được rồi, chuyện này sau này sẽ tính sổ với ngươi. Bây giờ, mọi chuyện cứ nghe theo Âm Kiếm Quân, giải quyết xong chuyện ở Thanh quận sớm một chút.

- Vâng!

Vân Phi công tử cúi người đáp ứng.

Âm cũng cuối cùng chậm rãi lên tiếng:

- Không cần nói nhiều. Nói cho ta biết, muốn giết ai là được. Ta chỉ biết giết người, không biết gì khác!

Vân Phi công tử còn chưa lên tiếng thì Tiêu Long đã vội vàng nói:

- Đại ma đầu của Thanh quận, Tông chủ Thiên Ma tông, ngươi có thể giết được không?

Âm đáp:

- Không vấn đề gì. Chỉ cần hắn không phải là cảnh giới Bá Nguyên, ta lấy mạng hắn, dễ như trở bàn tay, dễ như trở bàn tay mà thôi!

Sư tôn cũng nói theo:

- Âm Kiếm Quân chính là cao thủ số một của Cửu Thích Môn. Giết ma vô số, trong chính đạo rất có uy danh. Có hắn ra tay, chắc chắn sẽ không sai.

Mắt Vân Phi công tử sáng lên, Cửu Thích Môn thì hắn vẫn biết.

Những sát thủ cừ khôi, thành thạo các kỹ năng ẩn nấp, tàng hình, che giấu sức mạnh, tích tụ sức mạnh và tấn công chớp nhoáng. Ra tay chính xác, rút lui ngàn dặm.

Ra tay như cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại dấu vết.

- Tốt!

Vân Phiến công tử quay sang Âm, khom người nói:

- Âm kiếm quân khi nào xuất phát?

Âm thản nhiên đáp:

- Có thể xuất phát ngay bây giờ. Các vị chỉ cần điều tra rõ hắn ta ở đâu, báo cho ta biết là được.

Mạnh mẽ, tự tin.

Âm mỉm cười, ánh mắt sắc như kiếm, sát khí ngút trời.

Hết chương 145.



Bạn cần đăng nhập để bình luận