Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 127. Tính toán không bỏ sót điều gì (2)



Chương 127. Tính toán không bỏ sót điều gì (2)





Trương Mạc nhất thời có chút ngơ ngác, chuyện gì xảy ra vậy, hắn lại tính toán được chuyện gì nữa rồi?.

Hắn còn chưa làm gì cả, đợi giải quyết xong chuyện Cổ Cảng thành rồi hẵng hô cũng chưa muộn.

Trương Mạc vẫy tay, ra hiệu cho Dương Sở giải thích một chút.

Dương Sở lập tức cung kính đưa tờ giấy lên, lớn tiếng nói:

- Hóa ra quân tiếp viện của Cổ Cảng thành là giả, hóa ra đó là một cái bẫy muốn giết tất cả chúng ta. Chính đạo thật quá đáng sợ, may mà Tông chủ pháp nhãn như đuốc, đã nhìn thấu âm mưu của bọn chúng. Cũng may chúng ta không đến Cổ Cảng thành, nếu không, tất cả chúng ta đều phải chết. Tông chủ đã cứu tất cả chúng ta!

Những ma tu khác nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.

Cái gì? Hai ngày nay họ đã đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi sao?

Nghe lời Đại trưởng lão Dương nói thì ban đầu họ định đi tìm cái chết, nhưng vì Tông chủ đã nhìn ra được âm mưu trước nên mới dừng lại.

Nhìn vẻ mặt kích động của Dương Đại trưởng lão, không giống như giả, hơn nữa chuyện này rất dễ tra, Cổ Cảng thành còn có một số ma tu của Thiên Ma tông, lúc đó hỏi một tiếng là biết ngay.

Cuộc đối đầu giữa Tông chủ và liên quân Chính đạo lại bắt đầu theo cách này sao?

Quả nhiên thế giới của những người vĩ đại thật đáng sợ.

Chỉ cần động một cái là phải trả giá bằng cả tính mạng.

Cuộc chiến của những cao thủ, cuộc chiến của những cao thủ thực sự.

Ban đầu họ cứ tưởng Tông chủ chỉ lười biếng trong hai ngày này. Không ngờ lại có ý sâu xa như vậy.

Ài, quả nhiên cảnh giới của bọn họ vẫn chưa đủ. Thậm chí còn dám nghi ngờ Tông chủ.

May mà bọn họ không biết sự thật, không có ai đứng ra, nếu không thì chết một vạn lần cũng chẳng đủ.

Trương Mạc nhìn tờ giấy, trợn tròn mắt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tàu đã đến rồi sao?

Quân tiếp viện đã hứa đâu rồi?

Vậy những chuyện thẩm vấn ra được kia đều là giả sao?

Không đúng, chết tiệt, hóa ra mọi chuyện đều là do Vân Phiến công tử bày ra sao?

Muốn nổ chết bọn họ à!

Quá vô đạo đức!

Nói cách khác, nếu hắn không do dự, trực tiếp thực hiện theo kế hoạch thì có lẽ ngay cả thời gian mở đầu đếm ngược tử thần cũng không có.

Ừ, ai nói người do dự không làm được việc lớn chứ?

Ai nói người lười nhất định không thành công chứ?

Không phải đã đến rồi sao.

Chờ đã, có gì đó hơi lạ, tàu đến sớm vậy sao?

Trương Mạc khẽ hỏi Dương Sở:

- Hôm nay là ngày gì vậy?

Dương Sở đáp:

- Ngày Kinh Trập!

Trương Mạc tính thời gian, trời ạ, hóa ra hắn không ngủ một ngày mà là ngủ liền hai ngày một đêm.

Ừ, ai nói thức khuya không có lợi chứ?

Quả nhiên ngủ cũng là chuyện lớn của đời người, không thể coi thường được.

Trương Mạc nhất thời im lặng, nếu không có quân tiếp viện thì giữ con tàu đó làm gì? Đi Cổ Cảng thành hoàn toàn không cần thiết.

Vừa rồi hắn còn hùng hồn như vậy, không biết có hơi ngại không.

Ừ, bây giờ không thể để mọi người tiếp tục quay về ngủ được.

Cất tờ giấy đi, Trương Mạc hỏi:

- Bây giờ liên quân Chính đạo thế nào rồi?

Dương Sở lập tức đáp:

- Liên quân Chính đạo đã kéo quân ra, đã hạ bốn thành của ta, dự kiến ngày mai sẽ đánh đến chân núi tông môn.

Trương Mạc trong lòng chấn động, đến nhanh thật.

Đây chính là kế hoạch của Chính đạo, ra tay là giết chết.

- Bây giờ chúng ta quay về thì thế nào?

Trương Mạc lại hỏi.

Dương Sở tính sơ thời gian, trong lòng càng thốt lên lời chửi thề.

- Tông chủ, với khoảng cách hiện tại của chúng ta, nếu quay về thì ước tính vừa kịp lúc bọn chúng tấn công sơn môn, có thể tung ra đòn chí mạng.

Dương Sở vừa nói vừa thầm khen ngợi.

Tông chủ chính là tông chủ, nhìn xem, nhìn xem.

Cái gì gọi là tính toán không sót một thứ, ngay cả khoảng cách, thời gian cũng đều tính toán hết.

Mỗi bước đi đều vô cùng tuyệt vời, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.

Cuộc đối đầu của những cao thủ như thế này khiến Dương Sở vô cùng phấn khích.

Đây mới là chuyện lớn tông chủ làm nên.

Vân Phiến công tử chẳng là cái thá gì, xem ta về sẽ làm thịt ngươi như thế nào.

Trương Mạc nào biết được suy nghĩ trong lòng Dương Sở, hắn chỉ thấy rằng vì đã không cần đến Cổ Cảng thành, vậy thì hãy quay về thủ tông môn thôi.

Đánh nhau trên địa bàn của mình, bao giờ cũng tốt hơn là đi chặn giết.

Vân Phiến công tử chó má, ngày nào cũng gây chuyện cho hắn.

Bản tông chủ vốn lười để ý đến ngươi, bây giờ ngươi tự đưa mình đến đây, vậy thì đừng trách ta không khách sáo.

Vung tay áo, Trương Mạc nói:

- Lên ngựa, xuất phát, về tông môn!

Tất cả ma tu, đồng loạt cúi người.

- Vâng, tông chủ!



Cùng lúc đó, Cổ Cảng thành, bến tàu.

Hỏa Vân trưởng lão cởi trần, đứng hiên ngang đón gió, bày đủ kiểu dáng.

Bên cạnh, một thủy thủ bưng một bát mì đến, nói:

- Vị đại ca này, đứng lâu quá rồi phải không, đừng chống nữa, lại đây cùng ăn một bát mì đi. Mì tôm, ngon lắm!

Hỏa Vân trưởng lão trợn mắt nói:

- Ăn mì, ăn mì cái gì? Lão phu hôm nay thà chết đói, chết ở bên ngoài, nhảy xuống từ đây, cũng sẽ không ăn một thứ gì của ngươi!
Hết chương 127.



Bạn cần đăng nhập để bình luận