Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 125. Vô địch tông chủ



Chương 125. Vô địch tông chủ





Đời người ngắn ngủi.

Thêm một bát nữa!

—— Trích từ Chương 1796, “Nhật ký của ta” Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương ma thần.

Ngày thứ ba, kinh trập, giữa trưa, Cổ cảng thành.

Lão cẩu ngồi bên cửa sổ, nhìn chiến báo, trong lòng thầm chửi thề.

Liên quân chính đạo lại hạ thêm hai thành, mũi nhọn hướng thẳng đến Thiên ma tông, không ngoài dự đoán, ngày mai có thể đánh đến huyện Tiểu Thánh.

- Thôi kệ mẹ nó đi!

Lão cẩu hoàn toàn cạn lời.

Đến hôm nay, bọn người Dương Sở vẫn chưa tới.

Chặng đường ngắn ngủi như vậy, đừng nói là cưỡi ngựa, cho dù đi bộ cũng phải tới rồi chứ.

Đường đường là đại trưởng lão. Cho đến nay không có tin tức gì cả. Không có con quạ đen nào được thả ra trở lại, nên không thể là bị ăn được.

Lão cẩu vô cùng nghi ngờ, không biết Dương Sở bọn họ có phải đi nửa đường ghé vào ‘lầu xanh’, chết trên bụng đàn bà rồi không.

Chúc hắn, ỉu sớm xuất, tinh tận nhân vong.

Không cần xem tin tức nữa, hôm nay đại thuyền của quân tiếp viện chắc chắn sẽ tới, có lẽ là ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Nếu bọn chúng bình an đi qua, thì bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Xong rồi, xong hết rồi!

Lão cẩu dựa vào ghế, trong lòng thầm chửi mình sao lại chọn một tông môn rác rưởi như vậy, dẫn không nổi, quá tệ, thật sự dẫn không nổi.

Đang chửi, đột nhiên nhìn thấy một chiếc bảo thuyền xuất hiện trong tầm mắt, rồi còn tiến vào bờ.

- Đến rồi, nhưng tại sao nó lại vào bờ?

Lão cẩu đứng dậy, tỏ vẻ không hiểu.

Lúc này, trên bảo thuyền.

Hỏa Vân trưởng lão cũng nhíu chặt mày.

- Mẹ kiếp, không phải nói là sẽ có ma tu đến chặn giết sao? Người đâu?

Hỏa Vân trưởng lão thật sự cảm thấy mình như chó.

Vì trận chiến này, hắn đã liều mạng, chỉ đứng ở đầu thuyền đã mấy ngày, suýt nữa bị gió biển thổi thành hải sản.

Giả vờ ngầu có dễ không?

Không phải là đợi lúc ma tu đến chặn giết, có thể tỏ ra oai phong hơn một chút thôi sao?

Kết quả là một đường đi đến, bình an vô sự, nhìn thấy Cổ cảng thành rồi, ma tu không thấy một bóng.

Chết đi đâu hết rồi?

Không còn cách nào khác, không thể đợi lát nữa rồi quay lại, chỉ còn cách vào bờ.

Chiếc đại thuyền từ từ tiến vào bến tàu, Hỏa Vân trưởng lão là người đầu tiên nhảy xuống.

Hắn nhìn xung quanh thật sâu, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Nhưng nhìn một vòng, vẫn không thấy một ma tu nào.

Ờ, không phải là hắn đi nhầm chỗ rồi chứ.

Lấy bản đồ ra xem kỹ, không sai mà, là đây rồi!

Mẹ kiếp, ma tu đâu? Mau đến đây đi, không chuyên nghiệp chút nào.

Hỏa Vân trưởng lão cũng không dám đi, cứ đứng dưới thuyền mà đợi tiếp. Những thủy thủ và lực sĩ khác thì lần lượt xuống thuyền.

- Vị đại gia này, ngài xem tiền thuyền có thể thanh toán không!

Hỏa Vân trưởng lão trợn tròn mắt, còn phải trả tiền sao?

Trước khi đến, hắn cố ý tìm một nhóm thủy thủ và lực sĩ không sạch sẽ, mục đích là để đánh bom chết người không thấy đau lòng.

Dù sao thì thuyền cũng phải hủy người cũng phải chết, hắn căn bản không có ý định trả tiền. Thêm nữa, trận chiến này đối với hắn mà nói, cũng là trận chiến liều mạng, không khéo, cũng sẽ bị nổ chết. Đừng nhìn hắn vô cùng tinh thông đối với Tử Viêm, nhưng cũng không dám đảm bảo, có thể nổ chết Ma tu cùng lúc, bản thân hắn cũng có thể sống sót.

Như thế này, thế này như thế. Cho nên hắn căn bản không mang tiền.

Nhưng lúc này hắn lại không thể giải thích với những thủy thủ, sắc mặt lập tức khó coi như táo bón.

- Đại gia. Ngài không phải là không có tiền chứ.

- Khách quan, ngài đây là quá đáng rồi. Nhìn ngài cũng là một Võ giả, xuất thân từ tông môn lớn, không thể nào không có tiền được.

- Đại gia, ngài như vậy, ta chỉ còn cách đưa ngài đi gặp quan phủ thôi.

Một đám thủy thủ lập tức vây lại, từng người sắc mặt không thiện.

Hỏa Vân trưởng lão đương nhiên không thể đi gặp quan, lúc này hắn ngay cả rời khỏi bảo thuyền quá xa cũng không được.

Trên mặt mồ hôi đều chảy xuống, Hỏa Vân trưởng lão lắp bắp nói:

- Ta không phải không trả tiền, chỉ là...... Chỉ là tiền bị mất rồi. Ta lập tức viết thư cho người, các người chờ hai ngày, sẽ có người mang đến, thế nào?

Người cầm đầu lớn tiếng nói:

- Không được đâu, còn chờ hai ngày, ngài chạy mất thì sao, chúng ta đuổi không kịp ngài đâu. Như thế này đi, ta thấy thanh đao của ngài không tệ, chắc chắn đáng giá, để lại làm vật thế chấp đi. Đến lúc nào ngài mang tiền đến, lúc đó trả lại cho ngài.

- Đúng, đúng, đúng. Lấy đao lấy đao.

- Ngài còn cái răng vàng nữa, ta nhìn thấy rồi. Cũng nhổ xuống đi!

- Quần áo cũng không tệ!

Một đám người lục lọi, rất nhanh đã lấy đi áo khoác và cả thanh đao của Hỏa Vân trưởng lão.

Nếu không phải Hỏa Vân trưởng lão phản ứng đủ nhanh, đẩy ngã mấy người, thì răng vàng của hắn đã bị người ta đập rụng mất rồi.

- Được rồi, chỉ cần thế thôi.

- Sớm mang tiền đến nhé!.

- Những nhân vật lớn bây giờ ra ngoài đều không mang tiền sao?

- Ông già này thân thể không tệ, sờ vào thấy thích thật!

Hỏa Vân trưởng lão đứng ngây người tại chỗ, một lúc sau thì thanh đao cũng không còn, áo trên cũng không còn.

Cởi trần, đứng đón gió.

Sắc mặt hắn đen như đít nồi, đường đường là trưởng lão Nguyên Môn, làm sao từng chịu nhục nhã thế này.

Hết chương 125.



Bạn cần đăng nhập để bình luận