Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 601. Lại là kỳ ngộ



Chương 601. Lại là kỳ ngộ




Đáng ghét nhất là người đời đều say chỉ mình ta tỉnh.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ta đã không cướp được rượu.
- Trích từ Chương 1860, 《Nhật ký của ta》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Tiểu Hoàng trợn mắt, lại ngồi trở về.
Xác định rất có khả năng là di vật của thần, vậy thì tiếp theo nên làm gì đã rất rõ ràng.
- Dương Sở, thông báo Đường Tiêu, chuẩn bị điều binh đóng quân biên giới Man Hoang, hỗ trợ biên quân, bất cứ lúc nào cũng tiếp ứng cho chúng ta.
- Lão cẩu, điều động cao thủ Thiên Ma tông, tiến đến biên giới Man Hoang. Bất kể tin tức bên Hắc bào thế nào, các ngươi trước tiên hãy quét sạch rừng Man Hoang cho ta, chiếm lấy địa bàn.
- Lão Lý, phái cao thủ ám đường, truy sát Nạp Lan Nhược. Chỉ cần ả ta chưa truyền tin về Hạ quốc. Thì bắt giữ ả ta cho ta, sống chết không luận.
Trương Mạc nhanh chóng ra lệnh, mấy vị trưởng lão đồng thanh đáp ứng.
Tiểu Hoàng nghe vậy vội vàng nói:
- Còn ta thì sao, lão cha, còn ta nữa mà.
Trương Mạc liếc nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi, khụ khụ, bổn tông chủ ra lệnh cho ngươi ở nhà trông coi, bớt gây chuyện, trồng nhiều cây, cứ như vậy.
Ra lệnh xong, Trương Mạc đứng dậy rời đi.
Chuyện này nếu làm rõ ràng thực sự liên quan đến di vật của Ma thần, vậy thì hắn không ra tay chắc chắn không được.
Ha ha, bổn tông chủ ra tay một lần thì tương đương với..... Giơ ra năm ngón tay.
Thôi, chuyện giả vờ để lát nữa hãy nói.
Bổn tông chủ đi xem cái bình của mình trước đã.
Năm năm rồi, cái bình lớn của bổn tông chủ đã có tiến bộ mới.
Lần này lại có thể kéo ra dạo chơi rồi.
Bình lớn ở đây, sự tự tin của bổn tông chủ cũng ở đây.
Bình lớn ở đây, mạng nhỏ của bổn tông chủ cũng ở đây.
Vân Phiến công tử, ngươi đã từng thấy cái bình to như núi chưa?
Mọi người rời đi, trong đại điện, chỉ còn lại một mình Tiểu Hoàng.
Nhìn trái nhìn phải, Tiểu Hoàng ôm tay, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Không cho hắn đi?
Hắn nhất quyết phải đi.
Chuyện vui như vậy, không đưa hắn đi, thật quá đáng.
Còn quá đáng hơn cả lúc hắn ngủ trong đất, có ma tu đi ỉa lên đầu hắn.
Tiểu Hoàng đảo mắt, vừa chạy ra ngoài vừa hét:
- Tức chết ta rồi, ta phải bế quan, bế quan đây!”
Hét xong, Tiểu Hoàng chạy thẳng vào phòng bế quan.
Hì hì, vào phòng bế quan rồi, không ai để ý đến Bản thiếu chủ nữa.
Đến lúc đó chuồn êm, thẳng tiến biên giới Man Hoang.
Nghe nói biên giới Man Hoang cũng có yêu thụ.
Bản thiếu chủ muốn xem thử, những cái cây đó có bao nhiêu là dâm, không phải, có bao nhiêu là yêu.
Là sẽ quấn lấy, hay là sẽ hút, hay là sẽ có thần kỹ gì khác.
Ôi chao, ôi chao.
Suy nghĩ đến đây, cành cây của ta đều bắt đầu run rẩy.
Biên giới Man Hoang, Bản thiếu chủ đến đây.

Vài ngày sau, Hạ quốc, một nơi nào đó.
- A!
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đập thẳng xuống đất.
Giữa sơn cốc, hồ trong xanh lăn tăn sóng nước.
Người ngã xuống đất này vẫn chưa chết, giãy giụa một lúc mới đứng dậy.
Chính là Nạp Lan Nhược trốn khỏi kinh thành.
Hít thở sâu mấy hơi, Nạp Lan Nhược sờ vào lá bùa ở thắt lưng.
Đó là lá bùa truyền tống mà Vân Phiến công tử đưa cho nàng, chỉ có thể dùng một lần, bây giờ lá bùa đã vỡ vụn.
Lá bùa này đương nhiên không phải bảo vật của Vân Phiến công tử, mà là của Hư Nhật thần sứ đưa cho hắn, rồi hắn lại chuyển giao cho Nạp Lan Nhược.
Nói là dùng một loại vật phẩm của Ma Thần chế thành, vô cùng quý giá, phải sử dụng cẩn thận.
Nạp Lan Nhược nhìn xung quanh, lá bùa này quả nhiên không bình thường, thực sự đã đưa nàng trốn thoát.
Chỉ là nơi này là nơi nào, thì tạm thời không biết.
- Đồ nhi, tình hình của ngươi thế nào?
Thân ảnh của Lão Dược chậm rãi hiện ra, liên tục hỏi.
Nạp Lan Nhược cảm nhận tình hình của mình rồi nói:
- Khinh thường không gian truyền tống xé rách, nguyên khí trong cơ thể hỗn tạp, bị không gian xé rách làm bị thương, xem ra cần phải mất một đoạn thời gian để hồi phục.
Lão Dược chậm rãi nói:
- Không vội, trước tiên phải khôi phục thực lực đã.
Nói xong, Lão Dược quay đầu nhìn xung quanh rồi nói:
- Xem địa chất phong cảnh ở đây, hẳn là đã cách xa kinh thành lắm rồi. Chỉ không biết đã ra khỏi Hạ quốc chưa.
Nạp Lan Nhược nói:
- Yên tâm đi, Trương đại ma đầu sẽ không đuổi kịp đâu. Đáng ghét, Trương đại ma đầu chết tiệt kia quả nhiên lợi hại, Kiếm vũ của ta, vậy mà lại không làm bị thương được một chút nào.
Lão Dược gật đầu nói:
- Không sai. Hắn dường như căn bản không để ngươi vào mắt. Ngay cả ma nguyên cũng không giải phóng. Xem ra khoảng cách giữa ngươi và hắn, còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng.
Nạp Lan Nhược ánh mắt kiên định nói:
- Không sợ, ba năm không được thì thêm ba năm nữa, vẫn không được thì thêm ba năm nữa. Sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại hắn!”
- Tốt, có chí khí!
Lão Dược rất hài lòng. Bây giờ những người trẻ tuổi có chí khí và kiên trì như vậy không còn nhiều nữa.
- Đó là cái gì?
Bỗng nhiên, Nạp Lan Nhược thấy trong mặt hồ trước mặt, dường như có ánh sáng xanh chói mắt.
Lão Dược cũng quay đầu nhìn, nói:
- Ồ, vận may của ngươi có vẻ không tệ, nơi chim không thèm ỉa này, thế mà dường như còn có bảo vật. Hết chương 601.



Bạn cần đăng nhập để bình luận