Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 689. Giả vờ tấn công để đánh bại (1)



Chương 689. Giả vờ tấn công để đánh bại (1)




Bản tông chủ đã nhiều năm không cân trọng lượng rồi.
Bởi vì bản tông chủ biết rõ trong lòng.
Không còn cách nào khác, mỗi lần đối mặt với đồ ăn ngon.
Ta cũng biết ‘ăn nhiều sẽ chết’.
Nhưng bản tông chủ lại là người không sợ chết.
- Trích từ Chương 4355, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương ma thần.

Phong Nam nói:
- Tông chủ sẽ không gặp nguy hiểm chứ, Thần cung sẽ phái Thần sứ đến.
Nghiêm Trưởng lão đáp:
- Tạm thời sẽ không, Tông chủ rất có chừng mực, hắn sẽ đánh cho Thần cung đau đớn, nhưng không đến mức khiến Thần cung phải dốc toàn lực. Dù sao, còn có Vô Cực Minh, U Uyên, Kiếp Điện đang rình rập âm thầm. Nếu như Thần Cung hành động rầm rộ, không chừng chúng cũng sẽ nhúng tay vào. Cho nên, chuyện này phải giải quyết nhanh chóng.
Phong Nam nói:
- Rõ rồi. Trưởng lão cho rằng nên làm thế nào?
Nghiêm Trưởng lão nói:
- Ta hy vọng ngươi thua một trận, tốt nhất là nhường một thành lớn cho chúng. Để chúng cảm thấy ngươi rất yếu, hoàn toàn không có khả năng chống cự. Sau đó tập hợp toàn bộ đại quân đến Châu thành, quyết chiến với chúng. Đối phương khinh địch tiến sâu, công lâu không hạ được. Ta và hai người đợi chúng ở phía sau, phóng thích Phệ Diễm, một lần diệt sạch.
Phong Nam kinh ngạc nói:
- Trưởng lão, các ngươi đem bảo vật của tông môn, Diệt Thành Viêm Đô đều mang đến rồi sao? Có phải quá lãng phí rồi không!
Nghiêm Trưởng lão nói:
- Đến lúc này, không dùng cũng không được. Không sao, đợi chuyện này kết thúc, lại đi mua của Vô Cực Minh là được.
Phong Nam nghiến răng nói:
- Đối phương có một cao thủ. Ta dùng hết sát chiêu, cũng không đánh lại được. Ta sợ Phệ Diễm cũng không giết chết được hắn.
Nghiêm Trưởng lão nói:
- Hắn không chết, đại quân của hắn cũng phải chết. Diệt sạch đại quân của hắn, hắn sẽ chẳng còn gì nữa, đơn thương độc mã, dễ đối phó hơn nhiều. Đây là Ly Hỏa châu có thể ngăn cách Phệ Diễm, nhớ lúc đó đặt lên tường thành, tránh cho tường thành cổng thành bị phá hủy.
Phong Nam nhận lấy viên ngọc, nghiêm trang gật đầu:
- Vâng, trưởng lão, ta nhất định sẽ liều mạng chặn chúng lại. Trận chiến này chúng ta chắc chắn sẽ thắng.
Nghiêm Trưởng lão nói:
- Có ngươi và Thủy Kỳ Lân trấn giữ, ta không lo. Đúng rồi, Thủy Kỳ Lân đâu? Dạo này nhớ hung dữ với nó một chút, kẻo đến lúc nó lại không chịu ra sức. Con thú này lười lắm.
Phong Nam nghe đến Thủy Kỳ Lân, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng đang do dự, không biết có nên nói với trưởng lão chuyện lệnh bài của Thủy Kỳ Lân bị mất hay không.
Nếu nói ra, chắc chắn mấy vị trưởng lão sẽ báo cho tông chủ.
Khi đó, dù nàng có thắng thì công lao cũng sẽ bị trừ đi vì chuyện này.
Quả nhiên là nhất thời xúc động hại chết người.
- Sao thế, thấy sắc mặt ngươi thay đổi, có phải Thủy Kỳ Lân xảy ra vấn đề gì không?
Nghiêm Trưởng lão cau mày hỏi.
Phong Nam nhanh chóng nói:
- Đúng như trưởng lão nói, con thú này lười biếng, không chịu dùng hết sức.
Nghiêm Trưởng lão nói:
- Vậy ngươi nhớ dùng lệnh bài là được. Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, sớm bình phục. Trận chiến này, chìa khóa nằm ở chỗ ngươi.
Phong Nam lập tức cúi người:
- Đa tạ trưởng lão hỗ trợ.

Ngày hôm sau.
Đại quân lên đường, thẳng tiến đến Liêu Thành.
Thành này là một trong ba thành lớn của Trung Châu.
Nằm ở phía nam của châu thành Trung Châu, được coi là thành yếu nhất trong ba thành lớn.
Trương đại tông chủ trực tiếp dẫn quân đi giết, mặc dù chỉ là giả vờ tấn công, nhưng vẫn phải bày ra trận thế.
Trước khi đánh, Trương đại tông chủ đã gọi những võ tướng dẫn đầu quân đội lại, trình bày tình hình.
Đánh thì chắc chắn phải đánh.
Nhưng chạy cũng phải chuẩn bị sớm.
Đừng để đến lúc đó, bản tông chủ ra lệnh rút lui, còn có kẻ không biết điều dám trì hoãn.
Ai dám tham công liều lĩnh, chần chừ không đi, một bước còn ngoái đầu nhìn lại ba lần, bản tông chủ sẽ là người đầu tiên moi mắt hắn, kể cả mắt... dưới.
Còn về việc khi nào phải chạy, thì phải xem động tĩnh bên phía Phong Nam.
Cùng lúc đó, quân phòng thủ của Liêu Thành cũng nhận được lệnh từ Phong Nam truyền đến.
Khi thấy Phong Nam ra lệnh giả vờ thua chạy, khi cần thiết thì bỏ thành mà đi.
Các tu sĩ bảo vệ đều không dám tin vào mắt mình.
Bỏ thành sao?
Một thành lớn như vậy, nói bỏ là bỏ sao?
Hơn nữa, trước đây đều là kiên cố phòng thủ, sao đến lượt họ thì lại không cần đến nữa?
Bức thư này là giả phải không?
Quan sát kỹ lưỡng, sau khi xác nhận không thể là giả. Các tu sĩ bảo vệ đều nhìn nhau.
- Phải làm sao đây?
- Còn có thể làm sao nữa? Trên bảo sao thì làm vậy.
- Ai không làm vậy, về sẽ phải bị xử lý, nên không muốn làm cũng phải làm.
- Thôi, đành vậy!
Bọn người này không dám chơi trò tướng ở ngoài thì quân lệnh không thi hành.
Ai dám làm vậy, về sẽ biết thế nào là tướng ở nhà thì quân lệnh bắt gầy thì phải gầy, đói thì không chết.
Ngay lập tức, quân lệnh được ban xuống.
Trận chiến lớn nổ ra, giả vờ rút lui, sau đó rút khỏi Liêu Thành qua cổng thành phía bắc, thẳng tiến đến châu thành.

Ầm ầm, đại quân kéo đến.
Tiếng vó ngựa rền vang, tiếng trống trận vang dội.
Loại chiến công thành này, thường là tu sĩ xung phong đánh trận.
Cường giả bay lên ném bom, quân lính theo sau lên thành.
Trương Mạc cưỡi trên lưng ưng đầu chó, bay lên cao. Hết chương 689.



Bạn cần đăng nhập để bình luận