Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 702. Nổi danh (2)



Chương 702. Nổi danh (2)




Trương Mạc trợn mắt nói:
- Cái gì, cái gì, cái gì. Viết toàn là cái gì thế này. Chẳng liên quan gì đến bản tông chủ cả.
- Đừng có đổ hết mọi thứ bẩn thỉu lên đầu bản tông chủ.
- Tên Quách Trang Bức này, thật đáng ghét. Bản tông chủ tốt bụng thả hắn về, hắn còn dám vu khống bản tông chủ.
- Hắn nói có ai tin không?

Thang Cát nói:
- Ước chừng là phần lớn đều tin rồi, giờ ngài chắc cũng nổi tiếng ở Thần cung rồi. Ta còn có thư bằng hữu gửi đến, đều hỏi ta Quách Trang Bức nói có đúng không. Hơn nữa, họ còn đặt cho ngài một biệt danh.

- Biệt danh gì?

Trương Mạc cảm thấy có chút không ổn rồi.
Thang Cát nói:
- Tử ma - Trương Lão Bát!

- Ma... Phân?

Mí mắt Trương Mạc giật giật.
Thang Cát nói:
- Không phải phân ma, là tử ma, tử trong cái chết ấy!

Trương Mạc lười nghe, dù sao cũng chẳng ra gì.
Không muốn xem thư nữa, ném thư trả lại cho Thang Cát, Trương Mạc nói:
- Giờ làm thế nào. Thần cung còn phái thần sứ dự bị đến không?

Thang Cát nói:
- Có Quách Trang Bức làm gương trước, chỉ sợ không ai dám đến nữa. Tông chủ, ngài quá tàn nhẫn rồi, hại chết người ta như vậy, chẳng còn ai giúp nữa!

- Ta không hại... Thôi, nói với ngươi ngươi cũng không tin. Nói chuyện chính sự đi, tên Mạc Khinh Địch của Thiên Huyền phái thế nào rồi?
- Hắn đi giết Quách Trang Bức, rồi sao? Không thể toàn thân trở ra được chứ. Như vậy thì Thần cung các ngươi nên ăn c*t đi.

Trương Mạc nhanh chóng nói.
Thang Cát chỉnh lời Trương Mạc:
- Tông chủ, không phải thần cung của các ngươi, mà là thần cung của chúng ta, hiện giờ ngài cũng là người truyền đạo của thần cung.
- Mạc Khinh Địch tất nhiên không thể toàn thân trở ra, hắn ta đã giao đấu với Phòng Nhật thần sứ một trận. Cả hai bên đều bị thương. Bây giờ hẳn là đang chạy trốn về hoàng thành Thiên Huyền quốc.

Trương Mạc nói:
- Bây giờ nếu chúng ta thẳng tiến hoàng thành, thì có bao nhiêu phần nắm chắc có thể hạ gục trong một lần.

Thang Cát nói:
- Bây giờ cao thủ của Thiên Huyền phái không còn nhiều.
- Chúng ta dùng người để tấn công, thì có cơ hội hạ gục. Nhưng vấn đề chính là Mạc Khinh Địch, tu vi và thực lực của hắn ta đều rất mạnh. Muốn đối phó với hắn ta, thì phải kết trận lớn, để hắn ta tấn công, dụ hắn ta vào trận. Hoặc là nhân lúc hắn ta bị thương, phái cao thủ đi tập kích.
- Tông chủ, ngài ước chừng phải đích thân ra tay, dù sao đối phương cũng là cảnh giới Bá Nguyên.
Trương Mạc trừng Thang Cát. Ý gì, nghe có vẻ như muốn để bổn tông chủ đi chịu chết thì phải.
Cảnh giới Bá Nguyên? Còn muốn bổn tông chủ đích thân ra tay.
Ngươi thực sự quá coi trọng bổn tông chủ rồi, cảm ơn tám đời tổ tông.
Trương Mạc lộ vẻ khó xử, nếu như chiêu thức lớn của đối phương rất tệ, ví dụ như tự bạo, thì hắn ta ra tay không thành vấn đề.
Nhưng chỉ cần không phải là sát chiêu bị sát ý bạo động chế ngự, thì hắn ta ước chừng vừa ra chiêu sẽ chết nhanh hơn.
Ờ... Không dễ đối phó, phải nghĩ cách khác.
Quay đầu, Trương Mạc nhìn về phía Thủy Kỳ Lân nói:
- Tiểu Thủy à, để ngươi đi đánh tông chủ Thiên Huyền phái Mạc Khinh Địch thì sao?

Thủy Kỳ Lân liếc Trương Mạc, giơ tấm bảng nước lên, viết:
- Ngươi bị bệnh à!

Trương Mạc trừng mắt nói:
- Khách sáo với bổn tông chủ một chút đi! Cẩn thận ta trừ khẩu phần của ngươi!

Thủy Kỳ Lân vội vàng đổi một tấm bảng nước khác, viết:
- Ta bị bệnh, đánh không lại đâu!
Trương Mạc thở dài nói:
- Đến thời khắc quan trọng, thì thuộc hạ lại không đáng tin. Mọi thứ đều phải để bổn tông chủ lo lắng. Nhìn, bổn tông chủ lo lắng quá, nên gầy đi rồi!

Thang Cát nhìn bụng Trương Mạc, cúi đầu, trái lương tâm nói:
- Đúng vậy, tông chủ, ngài gầy quá.
Trương Mạc vỗ bụng nói:
- Không được. Có câu biết địch biết ta, mới có thể thắng được, chết tiệt! Tra cho ta, nghĩ cách tìm ra điểm yếu của đối phương trước, rồi chúng ta tiếp tục.
- Đúng rồi, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với khả năng đối phương đến tập kích bất cứ lúc nào.
- Bổn tông chủ không muốn bị tông chủ Thiên Huyền phái truy đuổi, ngươi nói đúng không Tiểu Thủy!

Thủy Kỳ Lân gật đầu, giơ tấm bảng nước lên, viết:
- Ta chạy nhanh hơn ngài là được.
Trương Mạc chỉ vào Thủy Kỳ Lân nói với Thang Cát:
- Tên này có ý phản nghịch, tối nay nhốt đói nó một bữa.
- Tông chủ!
Không xa, đột nhiên Lão trọc cũng chạy tới.
Trương Mạc thấy vẻ vội vàng của hắn ta, lại một lần nữa tỏ ra bất lực.
- Lại có chuyện gì xảy ra?

Lão trọc chạy mấy bước lên phía trước nói:
- Tông chủ, có một thuộc hạ muốn gặp ngài.

Trương Mạc nói:
- Thuộc hạ? Gặp ta? Muốn xin chữ ký à. Ôi chao, bổn tông chủ đã nói rồi, đừng quá sùng bái bổn tông chủ, bổn tông chủ chỉ là ngọn đèn chỉ đường, truyền thuyết bất tử, pháo hoa khác biệt.

Lão trọc nói:
- Không phải xin chữ ký, tông chủ, hắn ta nói hắn ta biết rất nhiều tin tức về Thiên Huyền phái, hơn nữa còn có thể biết được nhiều bí mật của Thiên Huyền phái, thậm chí biết cả điểm yếu của đối phương.

Trương Mạc nghe xong lập tức đứng dậy.
Thang Cát cũng kinh hô:
- Còn có người như vậy sao? Không thể nào.
Trương Mạc nói:
- Trên đời này, cái gì cũng có thể xảy ra. Đầu trọc hai mươi tuổi, người truyền đạo lắm mồm, Thủy Kỳ Lân lười như trứng, thì tại sao lại không thể có người thông tin nhanh nhạy.
- Đi, dẫn bổn tông chủ đi gặp hắn ta! Hết chương 702.



Bạn cần đăng nhập để bình luận