Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 352. Biến hình



Chương 352. Biến hình





Từ khi làm tông chủ đến nay, đầu óc tốt hơn nhiều.

Ví dụ như trước đây vẫn không hiểu, tại sao kẻ trộm đục vách tường đi trộm đồ người ta ban ngày không học hành tử tế, ban đêm lại đi đào tường nhà người khác.

Bây giờ bản tông chủ đã hiểu.

Học cả đêm, ban ngày không được ngủ một giấc tử tế.

Còn nữa, nhà ai lại thắp đèn suốt đêm thế này. Thằng nhóc này đào được hẳn là thanh lâu.

Ngươi tưởng chỉ có ngươi muốn học thôi sao?

Những câu chuyện đều rất sâu sắc.

- Trích từ Chương 2673, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Không lâu nữa.

Dương Sở dẫn người đem bảo thạch và quặng khoáng, đều để vào trong phòng ngủ của Trương đại tông chủ.

Phải nói rằng, những thứ này, trước đây Trương Mạc chưa từng xem xét cẩn thận. Hôm nay xem lại, quả thực không tầm thường chút nào.

Ví dụ như khối quặng màu đen này, thật sự là đen, còn đen hơn cả lòng lão Lý.

Cố sức bóp một cái, Trương đại tông chủ lập tức mừng rỡ.

Thứ này đủ độ cứng rồi, sao không mang đến sớm hơn. Có thứ này, nói không chừng bình ước nguyện của hắn có thể phá vỡ được bình cảnh nghiên cứu, một bước lên trời.

Đồ tốt!

Xem ra, nơi Lạc Thần hỏa sơn kia, còn có đồ hay ho chưa đào ra hết.

Ừm, đợi Kim Mộc Bạch và Tà Tâm đoạt bảo xong.

Hắn có thể phái người đi đào bới thêm một lần nữa mà.

Tất nhiên, tình huống tốt nhất là, đến lúc đó phái người đi luôn đào được cả Kim Mộc Bạch và Tà Tâm, thì thật là mỹ mãn.

- Đây là bảo thạch sao? Bảo thạch đào được từ Lạc Thần hỏa sơn?

Trương Mạc cầm lên hai viên bảo thạch to bằng quả trứng ngỗng, nhìn đến mức có chút choáng váng.

Viên bảo thạch này có vẻ hơi to quá, làm sao mà khảm vào gương được.

Dương Sở ở bên cạnh đáp:

- Đúng là do Viên thịt phái người đưa về, chắc là không sai đâu. Với năng lực của Viên thịt, hắn muốn làm giả cũng không có cái đầu óc đó!

Lời này Trương Mạc có thể tin, với cái đầu óc của Viên thịt.

Bên trái toàn là nước, bên phải toàn là bột mì, lắc một cái là đầy óc hồ dán.

Hắn thật sự không làm ra được chuyện đưa đồ giả về.

Ách......

Trương Mạc lại nhìn kỹ một lượt, hầu như toàn là những viên bảo thạch lớn như vậy.

Làm gì vậy? Lão ma ở phủ đệ Hư Cảnh kia, có phải não bị nước vào hết rồi không.

Sưu tầm bảo thạch to như vậy, ngươi định ấp trứng à?.

Sao biệt danh của ngươi không phải là gà ma.

Trong lòng chửi bới một hồi, Trương Mạc cầm bảo thạch đi đến trước gương trừng mắt.

Nhét kiểu gì đây! Cái gương vỡ này lại không phải lão Lý, sẽ tự động nhếch lên để lộ mắt.

Dương Sở ở bên cạnh nhìn Trương Mạc ngây người, không khỏi tiến lên nói:

- Tông chủ, ngài định đập vỡ cái gương này sao? Để ta làm!

Dương Sở trực tiếp lấy ra một cây búa tạ to đùng từ một con mắt của Quỷ Thủ, lập tức làm Trương Mạc giật mình.

Trương Mạc vội vàng ngăn hắn lại nói:

- Ngươi làm gì vậy? Sao Quỷ Thủ của ngươi lại có thể giấu đồ được? Tránh xa ta ra, trong tay ngươi còn có thứ kỳ kỳ quái quái gì không!

Dương Sở tựa hồ muốn giải thích, quỷ thủ của hắn có rất nhiều công năng thần kỳ, bao gồm dự trữ, nuốt chửng, thu thập năng lượng, hấp thu linh hồn các loại.

Nhưng Trương Mạc thật sự không có thời gian nói chuyện với hắn, chỉ vào tấm gương nói:

- Giúp ta nghĩ cách xem nào, làm sao để khảm viên bảo thạch này vào gương!

- Cái gì?

Dương Sở nghe vậy thì sửng sốt, nhìn vào gương rồi lại nhìn tông chủ, khẽ hỏi:

- Tông chủ, dạo này ngài tu luyện có phải hơi tẩu hỏa nhập ma rồi hay không?

- Nói bậy!

Trương Mạc liếc nhìn Dương Sở, bảo ngươi làm chút việc mà không hiểu, còn dám vu khống tông chủ.

Tẩu hỏa nhập ma?

Phải tu luyện được mới tẩu hỏa nhập ma chứ.

Với tình trạng của tông chủ, ta muốn tẩu hỏa nhập ma cũng không có điều kiện.

- Mau nghĩ cách khảm viên bảo thạch vào trong gương đi.

Trương Mạc đã nói lần thứ hai, không muốn nói lần thứ ba.

Ai bảo Trương tông chủ nói lần thứ ba, Trương tông chủ sẽ cho người đó ăn phân.

Dương Sở hiển nhiên rất thông minh, lập tức bắt đầu nỗ lực suy nghĩ.

Một lát sau, Dương Sở nói:

- Tông chủ, có thể là người đặt bảo thạch vào đó, nó sẽ tự tìm cách gắn vào.

Trương Mạc nghe xong quay đầu nhìn Dương Sở, rồi phá lên cười.

- Câu chuyện cười của ngươi kể hay lắm!

Dương Sở cũng cười theo:

- Tông chủ khen ngợi, cũng chỉ phát huy bình thường, bình thường thôi!

Trương Mạc lập tức thu lại nụ cười:

- Ta khinh. Ngươi còn không biết nói bậy, cút đi. Còn đặt bảo thạch vào đó, nó sẽ tự gắn vào, nó chỉ là một cái gương vỡ thôi, làm gì có nhiều chức năng như vậy. Ngươi xem ta đặt vào rồi, nó có gắn vào không? Cái đầu óc của ngươi thật là... Chết tiệt, nó gắn vào thật rồi!

Trương Mạc trợn tròn mắt nhìn mình vừa đưa bảo thạch vào, chiếc gương liền kêu cạch cạch bắt đầu biến dạng, giống như đột nhiên mọc ra hai bàn tay đen, chưa kịp để Trương Mạc nhìn rõ thì đã lấy hai viên đá quý đi.

Hết chương 352.



Bạn cần đăng nhập để bình luận