Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 134. Chỉ thiếu một chút nữa thôi!



Chương 134. Chỉ thiếu một chút nữa thôi!





Lúc đó, luồng sáng đó chỉ cách ta có 0,01 tất. Nhưng sau một phần tư nén nhang, ta quyết định nói một câu để hắn nhớ ta mãi mãi.

Bởi vì ta quyết định nói một lời nói dối. Mặc dù cả đời ta đã nói vô số lời nói dối, nhưng ta cho rằng đây là lời nói dối hoàn hảo nhất.

Đáng tiếc, chưa kịp để ta nói hết thì hắn đã bỏ chạy.

Nếu lão thiên gia có thể cho ta một cơ hội làm lại, ta sẽ nói với hắn ba chữ.

- Con mẹ nươi!!!

Nếu nhất định phải thêm một thời hạn, ta hy vọng là.

Mười nghìn năm!

- Trích từ Chương 101, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương ma thần.

Có gió thổi qua, Trương Mạc vẫn đứng im, không nói một lời.

Vân Phiến công tử đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của Trương Mạc.

Chỉ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Trương Mạc, nụ cười chế nhạo (há miệng ra ngây người), rõ ràng là đang chế nhạo hắn.

Quả nhiên, đối phương sẽ không giải thích gì với hắn.

Tên ma đầu này không những muốn hắn thua mà còn không muốn hắn thua một cách minh bạch.

Đủ tàn nhẫn!

Lần đầu tiên trong đời, Vân Phiến công tử bị người ta xúc phạm trực diện như vậy, tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Về phía Trương Mạc thì suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do không tệ.

Ừm, cứ nói là ta đã nhìn thấu âm lông của các người từ đầu, không đúng, là âm mưu.

Hắn hẳn có thể chấp nhận được chứ!

Nói khoác, nói khoác thì phải nói cho thật khoác, như vậy mọi người đều dễ chịu.

Đúng vậy, cứ nói như vậy, ngạo mạn một chút.

Bản tông chủ chỉ nhìn thoáng qua là thấy ngay ‘lỗ thủng’ của các người, không đúng, là sơ hở.

Còn chi tiết thì sao?

Ôi trời, đừng để ý đến những chi tiết đó.

- Cái kia......

Trương Mạc vừa mới lên tiếng.

Vân Phiến công tử lại cười lớn một cách thê lương.

- Ha ha ha, là ta chậm hiểu rồi. Đường đường là tông chủ Thiên ma tông, ma đầu tuyệt thế, sao có thể giải thích cho ta được. Ngươi nhất định muốn ta chết không nhắm mắt, ta sớm nên hiểu rồi.

Trương Mạc vẫy tay, nói: - Thực ra thì …

Nói được một nửa, bên phía ma tháp đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, ngay sau đó nhìn thấy bọn người lão Lý phun ra từ cổng lớn như ‘phân’ sau khi đại tiện. Tiếp theo, bóng dáng của Tiêu Long lọt vào tầm mắt của mọi người.

Chết tiệt, sao hắn lại giết ra ngoài rồi!

Trương Mạc mặt đầy kinh ngạc, bên này Vân Phiến công tử bọn người thấy Trương Mạc lúc này lại lơ đễnh, không nghi ngờ gì nữa, đây là cơ hội tuyệt vời để ám sát Trương Mạc.

Ra tay, tụ nguyên khí ại.

Tụ nguyên kiếm khí, Lạc Kiếm trảm.

Ngón tay lập tức chỉ về phía Trương Mạc, Dương Sở phản ứng nhanh nhất, thấy không ổn, trực tiếp chắn trước người Trương Mạc.

- Tông chủ!

Trương Mạc quay đầu lại, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đột ngột, ngay lúc này, một cao thủ chính đạo không mấy nổi bật phía sau Vân Phiến công tử xông lên, một con dao găm đen như mực, nhắm vào tim Vân Phiến công tử, đâm một nhát!

Phụt!

Ngón tay của Vân Phiến công tử đột nhiên run lên, Trương Mạc trong nháy mắt nhìn thấy một luồng kim quang chói lọi từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống chân trái của hắn, kiếm khí sắc bén khiến mặt đất xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm.

Chết tiệt!

Trương Mạc sợ đến toàn thân căng cứng, không nhịn được mà tè ra quần mấy giọt.

Chết tiệt!

- Công tử!

Vân Phiến công tử bên này còn thảm hơn, bị đâm một nhát đao chí mạng, Vân Phiến công tử quay ngược tay đánh một chưởng, đánh bay người đó.

Thân hình người đó biến đổi giữa không trung, lộ rõ chân thân.

Một thân hắc y, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng nở nụ cười.

Chính là Hắc bào đã lâu không gặp!

Sau khi đâm trúng, Hắc bào cũng chẳng màng đến thương thế của mình, quay người bỏ chạy.

Những người khác muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, chỉ có thể kinh ngạc kêu lên:

- Dương sư huynh của Bát Phương phái lại là gián điệp!

- Ma tu, ma tu đáng chết giả dạng thành Dương sư huynh theo dõi chúng ta!

- Công tử, mau gọi người, bảo vệ công tử..

- Rút lui, rút lui!

Vân Phiến công tử phun ra một ngụm máu đen, rõ ràng nhát đao vừa rồi của Hắc bào cũng có độc.

Nhưng lúc này trong mắt Vân Phiến công tử lại hiện lên vẻ sảng khoái.

- Hóa ra tuyệt chiêu là ở đây. Đều đã tính toán sẵn, ma đầu đủ tàn nhẫn, thật sự đủ tàn nhẫn, chẳng trách vừa rồi coi ta như kiến hôi, trong mắt hắn, ta đã là người chết rồi. Ha ha ha, ma đầu, bổn công tử, không dễ giết đến vậy đâu!

Vân Phiến công tử nhanh chóng lấy ra một khối bạch ngọc từ trong tay áo, trên có khắc hình con bạch trạch.

Đặt ngọc lên ngực, lập tức trên mặt Vân Phiến công tử xuất hiện thêm mấy phần hồng nhuận.

Nguyên Môn, hộ mệnh chi ngọc.

- Mau đi!

Thôi trưởng lão thấy không ổn, chỉ huy mọi người rút lui.

Dương Sở gầm lên:

- Giết, giết cho ta, đừng hòng chạy thoát một ai!

Quanh người vô số ma tu lại một lần nữa xông lên, mở màn truy sát.

Trương Mạc đứng tại chỗ, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Suýt chết rồi, thật sự suýt chết rồi.

Cảm thấy hai chân có hơi mềm, ta phải từ từ đã.

Trương Mạc vẫn có thể nghe thấy tiếng bàn tán của những ma tu khác đuổi theo ở đằng xa.

- Các ngươi thấy chưa? Vừa rồi tông chủ động cũng không động!

Hết chương 134.



Bạn cần đăng nhập để bình luận