Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 239. Phản phệ (1)



Chương 239. Phản phệ (1)






Giang hồ hiểm ác, không được liền rút lui.

Rút lui lại không được, chỉ có thể nằm.

—— Trích từ Chương 13, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Trên người gia hỏa này là có tật bệnh gì sao? Cho nên mới không chịu tắm suối nước nóng?

Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Nguyệt Ma nhất thời có mấy phần khó coi, nhưng hắn nhiều ít còn có thể nhẫn.

Cố nén buồn nôn nuốt xuống, chợt, Nguyệt Ma nhắm lại hai mắt, bắt đầu lần thứ hai đoạt hồn.

- Đoạt thân chi vật, chú hắn sinh linh. Xem tâm, nhập thể, đoạt hồn.

Hắc quang lóe sáng, ý thức Nguyệt Ma chỉ một thoáng rời đi nhục thân của mình.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng kết nối, liền dẫn ‘Hồn thân’ Nguyệt Ma cấp tốc bay xa, chỉ bất quá chớp mắt thời gian, liền rời đi Hắc Phong Lĩnh.

Một cái chớp mắt này, Nguyệt Ma cũng cảm giác được thật sâu không thích hợp.

Trương đại ma đầu là chạy sao?

Vì sao hồn thân ta sẽ rời đi Hắc Phong Lĩnh? Hơn nữa còn càng bay càng xa.

Chiêu này của Nguyệt Ma cũng không phải không có hạn chế, mặc dù cũng không phải nói khoảng cách xa, liền không cách nào thành công.

Chỉ là khoảng cách càng xa, cần tiêu hao ma nguyên càng nhiều, với lại thời điểm khống hồn, sẽ gia tăng rất nhiều nhân tố không xác định.

Có khả năng bởi vì là một chút ba động nho nhỏ, liền dẫn đến thất bại.

Có thể nói như vậy, khoảng cách càng gần, xác suất thành công càng cao, phản phệ thất bại càng nhỏ.

Khoảng cách càng xa, xác suất thành công càng thấp, phản phệ thất bại càng lớn.

Lúc này, Nguyệt Ma muốn thu hồi hồn thân của mình cũng không được. Chỉ có thể đi theo tia sáng kết nối, một đường bay đến một địa phương hắn không quen biết.

Hồn thân bay vào một tòa thành lớn, nhìn bộ dáng thấy là rất phồn hoa.

Sau đó bay vào phủ đệ cùng loại của quan gia, tiến vào bên trong một phòng ngủ.

Rốt cục, Nguyệt Ma thấy được điểm tia sáng kết nối cuối cùng là ai.

Xem xét thân ảnh, Nguyệt Ma liền thấy một lão đầu hèn mọn, đang cởi truồng ngồi ở chỗ đó.

Bên cạnh có mấy tên nữ tử đang hầu hạ lão gia hỏa này tắm rửa mát xa.

Lão đầu thoải mái nói:

- Chú ý một chút, đừng có cạo hết lông trên người ta. Nhìn thấy không? Bất kể là phía trên hay là phía dưới, tông chủ đại nhân cũng đang chờ lấy đây. Nếu các ngươi tiêu hao hết của ta, ta lấy cái gì giao nộp cho tông chủ.

Nói xong, lão đầu lại gãi gãi phía dưới.

Nguyệt Ma chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm giác khá quen thuộc.

Độ cong uốn lượn này, độ dài ngắn này.

Ai nha, ta xxx con mẹ ngươi Ma Thần!

Chỉ một thoáng, hắn biết đám lông mềm mình vừa rồi ăn lấy ở đâu.

- Thằng nhãi ranh, ngươi dám cho ta ăn cái này!

Nguyệt Ma không chỉ có kinh sợ, càng trực tiếp muốn nổ tung.

Nguyệt Ma tức giận bỗng nhiên xông lên phía trước, đối mặt với lão đầu liền đánh ra một chưởng.

Lão đầu còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên liền thấy một đạo Hắc Ảnh, mang theo khuôn mặt dữ tợn vọt tới trước người.

Sau một khắc, lão đầu trực tiếp bị một chưởng đánh bay.

Thân thể suy nhược của lão gia hỏa đụng vào trên tường, kém chút ợ ra rắm tại chỗ.

Mẹ nó, đầu năm nay, tắm rửa đều có thể tắm chết người sao?

Quỷ, vừa mới có quỷ đánh lén ta!

- Người đâu!

Lão gia hỏa hô to một tiếng, ma tu phía ngoài chỉ một thoáng vọt vào.

Sau đó liếc mắt liền thấy hồn thân Nguyệt Ma trôi nổi giữa không trung như quỷ.

Giờ phút này, Nguyệt Ma tức giận đến mức có chút không thể khống chế hồn thân của mình. Tu vi nhiều năm của hắn đang liều mạng khuyên bảo chính hắn, ngàn ngàn vạn vạn không thể tức giận ngay lúc này.

Sẽ bạo tạc, nổ nát hồn thân của mình, hắn cũng sẽ bị phản phệ.

Thế nhưng sát ý điên cuồng cùng nộ khí thật không phải muốn ép liền có thể đè xuống.

Hồn thân một hồi co vào, một hồi bành trướng.

Đám ma tu xông tới nhìn thấy thế cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Làm sao cảm giác ‘Cái rắm màu đen’ muốn phát nổ.

- Trưởng lão ngài không có sao chứ?

- Lý gia, ngài vẫn tốt chứ?

Đỡ dậy, lão gia hỏa nhìn ‘Cái rắm màu đen’ lớn tiếng nói:

- Giết chết hắn cho ta. Lão tử hôm nay phải dùng nước tiểu tưới chết hắn.

Không nghe lời này còn tốt, nghe xong lời này, Nguyệt Ma trực tiếp tức giận đến rốt cuộc ép không được.

- Chết!

Giận dữ hét một tiếng, sau một khắc, cái rắm màu đen nổ tung tại chỗ.

Khói đen trực tiếp quét sạch toàn bộ phòng.

Ma tu ở đây, còn có lão gia hỏa nhao nhao ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép không dậy nổi.

- Cứu mạng!

...

Hắc Phong Lĩnh.

Nguyệt Ma thu hồi ý thức, sau một khắc trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, toàn bộ khí tức uể oải, ngã xuống từ trên bàn.

- Đại nhân!

Ma tu nửa mặt ở bên ngoài mắt thấy không đúng, nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy Nguyệt Ma.

Nguyệt Ma giờ phút này ngón tay đều đang run rẩy, từ khi tu vi lên tới Bá Nguyên cảnh, hắn không có bị thua thiệt lớn như vậy.

- Trương! Đại! Ma! Đầu!

Nguyệt Ma gần như nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

Hắn hiện tại thật có loại xúc động muốn đi tìm Trương ma đầu đơn đấu.

Cho dù sẽ dẫn tới mấy người khác đào tẩu, hoặc là phản kháng, thậm chí kế hoạch thất bại, cũng sẽ không tiếc, đến cái mức độ kia.

Lý trí còn sót lại đang liều mạng khuyên bảo hắn, không nên vọng động, lại xúc động, liền thật xong đời!

Hết chương 239.



Bạn cần đăng nhập để bình luận