Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 592. Đối chiến?



Chương 592. Đối chiến?




Không có văn hóa thật đáng sợ.
Một số ma tu luôn nói rằng mình nghèo đến mức chỉ có thể uống gió tây bắc.
Nhưng hắn thậm chí còn không phân biệt được đâu là Tây Bắc.
Thật đáng thương.
Ta ghét nhất là những kẻ đáng thương.
Vì vậy, hãy nhanh chóng đuổi hắn đi, đừng để ta gặp lại hắn nữa.
- Trích từ Chương 3482, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần

Ngày hôm sau, kinh đô.
Trước cổng thành, một nữ tử bước chậm đi vào.
Mạng che mặt, nhưng cũng không che được dung nhan tuyệt thế của nàng.
Thân hình yểu điệu, mỗi bước đi đều như bước trên đầu tim của nam tử.
Tay cầm một thanh kiếm dài, nguyên khí nội liễm.
Trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn, ánh sáng lóe lên.
- Năm năm rồi, kinh đô vẫn không thay đổi nhiều.
Nữ tử nhẹ giọng nói.
Ánh mắt nhìn đến, chỉ thấy có thêm nhiều người, phố vẫn là phố đó.
Phồn hoa vẫn như cũ, chỉ là cố nhân khó cầu.
Nữ tử đi thẳng về phía trước, chiếc nhẫn hơi nhấp nháy, bên tai truyền đến giọng nói của một lão giả.
- Đồ nhi, xem ra ngươi đoán sai rồi. Hạ quốc trong tay Thiên ma tông, làm cũng không tệ. Trên đường chúng ta đi qua, bách tính an cư lạc nghiệp, triều đình còn coi như thanh minh, ma tu cũng không làm bừa. Tốt lắm!
Người đến chính là Nạp Lan Nhược và sư phụ Lão Dược đã năm năm không gặp.
Năm đó đã nói hẹn ba năm, nhưng vì bế quan tu luyện nên đã chậm trễ thời gian, nên bây giờ đã thành năm năm.
Không còn cách nào khác, nữ tử mà!
Nói ba năm thành năm năm, bình thường thôi.
Nói nửa canh giờ ra ngoài, cả ngày không thấy người đâu, cũng có không ít.
Không giống nam tử, nói nửa canh giờ, kết quả cuối cùng chỉ mười hơi thở….
- Hừ, Trương đại ma đầu xem ra vẫn là một nhân vật. Thật sự không giống những ma tu khác. Ta quyết định rồi, có thể để hắn toàn thây.
Nạp Lan Nhược lạnh lùng vô tình nói.
Lão Dược thì đau lòng khuyên nhủ:
- Ta vẫn thấy chuyến đi này của chúng ta không ổn lắm. Trương đại ma đầu mấy năm trước đã đánh bại tông chủ Hồn Tông. Với thực lực của hắn, ít nhất cũng ở trên Bá Nguyên thất chuyển. Đệ tử, bây giờ ngươi đi đấu với hắn, tỷ lệ thắng không tới năm phần.
Nạp Lan Nhược bình tĩnh nói:
- Đánh không lại cũng phải đánh, ta và Vân Phiến đã nói rồi. Yên tâm đi, sư phụ, cho dù đánh không lại thì chạy trốn cũng không thành vấn đề. Ta muốn cho thiên hạ biết, Nguyên Môn chưa diệt. Vẫn còn chính đạo đang chiến đấu với Trương đại ma đầu.
Nạp Lan Nhược một thân chính khí, Lão Dược cũng không khuyên nhiều nữa.
Hai người tiếp tục tiến lên, thẳng đến quảng trường Càn Khôn.
Năm năm trước, chính tại nơi này, Nguyên Môn đại bại, Trương đại ma đầu một trận định cục.
Giờ đây năm năm trôi qua, quảng trường Càn Khôn đã được tu sửa lại.
Chính giữa còn dựng tượng Trương đại ma đầu.
Tượng này cũng na ná, nhưng không phải tượng bán thân, mà là tượng khỏa thân.
Trương đại ma đầu khỏa thân ngồi trên ghế, làm dáng trầm tư, như thể đang suy nghĩ về tương lai của Hạ quốc.
Nhưng biểu cảm thì thật sự hơi quá nặng nề, trong nội bộ Thiên Ma Tông, thì gọi là 'Tông chủ đang phác tác bên trĩ tượng”!.
Dưới tượng, còn dựng một tấm biển.
- Cấm sờ vào chỗ đó của Tông chủ, sờ vào chỗ đó không thể phù hộ cho ngươi sinh con trai.
Nạp Lan Nhược thu hồi ánh mắt khỏi tấm biển, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút vào chỗ đó.
Quả nhiên, đều bị sờ đến phát sáng, thật chói mắt!
- Mê hoặc lòng người!
Nạp Lan Nhược nghiến răng nói.
Ngay sau đó, Nạp Lan Nhược bay vút lên, thẳng đến bức tượng.
Nàng vừa mới bay lên, thì nghe thấy bên dưới có người hét lên.
- Nữ tử kia, mau xuống đây, đô thành cấm bay.
- Có người tới, có người tới phá rối rồi!
- Nhanh báo cáo, nhanh lên!
Bay trên không, chính là biểu tượng của cảnh giới Đăng Long.
Thậm chí trước khi đạt đến cảnh giới Đăng Long đại viên mãn, rất nhiều ma tu cảnh giới Đăng Long chỉ có thể cách mặt đất vài thước mà thôi.
Nhanh chóng, Nạp Lan Nhược bay đến đầu bức tượng.
Rút kiếm dài ra, cắm thẳng vào đỉnh đầu bức tượng.
Ánh mắt đảo qua bên dưới, Nạp Lan Nhược nói to:
- Ta là Nạp Lan Nhược của Nguyên Môn, hôm nay đến đây để ứng chiến, Trương đại ma đầu, có dám chiến một trận không.
Giọng nói rõ ràng.
Quét ngang mấy con phố.
Nguyên Môn?
Nạp Lan Nhược?
Có thể nhớ được cái tên này, không có mấy người.
Nhanh chóng, một đám ma tu báo lên, không lâu sau đã báo đến chỗ Trương Mạc.
Lúc này, vị Trương tông chủ vĩ đại đang ngồi trong nhà vệ sinh.
Sau đó nhìn thấy Dương Sở kéo mạnh cánh cửa ra.
- Tông chủ, Nạp Lan Nhược của Nguyên Môn đã quay lại rồi!
Trương Mạc trừng mắt nói:
- Ta không quan tâm ngươi là Nhược gì, ngươi đóng cửa cho ta trước đã.
Dương Sở nhanh chóng nói:
- Nàng muốn khiêu chiến với Tông chủ. Còn giẫm lên đầu Tông chủ nữa.
Trương Mạc lớn tiếng nói:
- Bây giờ ngươi sắp giẫm lên đầu ta rồi, cút!
Cuối cùng, cửa nhà vệ sinh cũng đóng lại.
Một lúc sau, Trương tông chủ xắn quần đi ra.
- Ngươi vừa nói ai của Nguyên Môn đã trở lại? Sao thế, sống lại rồi hả, mau luyện thành thi quỷ đi, tông môn đang thiếu người cải tạo nhà vệ sinh. Hết chương 592.



Bạn cần đăng nhập để bình luận