Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 674. Lấy dao phá dao (1)



Chương 674. Lấy dao phá dao (1)




Trong những ngày gần đây, ta có một cảm giác sâu sắc.
Thực ra, mọi việc trên thế gian đều chỉ là sự thay đổi không ngừng.
Sự yên tĩnh không thể sinh tồn, chỉ có sự chuyển động mới tồn tại.
Và điều này còn liên quan đến bổn tông chủ.
Đó là...
Chỉ nằm nghỉ không được.
Ngươi phải xoay người.
Chỉ khi đó ngươi mới có thể ngủ ngon hơn.
- Trích từ Chương 3635, ‘Nhật ký của ta’ - thiên địa Vô Thượng Thánh Ma, ‌ Trương Ma Thần.


- Chết tiệt. Ngươi sẽ không đi nói lung tung chứ!
Thang Cát lớn tiếng nói:
- Đương nhiên sẽ không. Miệng ta kín như bưng.
Được rồi, Trương Mạc xác định hắn sẽ nói lung tung.
Câu nói trêu chọc này giống hệt lão Lý.
Thật hố cha!
Giật lấy chiến thư từ tay Thang Cát, bắt đầu đọc.
- Yêu ma diễm phần thương khung, u độc uế sâu thần cực. Gió tanh truyền bá xuyên Tứ Hải, ma khí thảm tại năm châu. Gừi ta phụng theo ý trời chinh phạt tội nhân, giương cờ về hướng đông, nay ta mang theo mười vạn chi chúng, sẽ tiêu diệt mối họa ở Đông Châu. Thuận theo thì được toàn thây, nghịch thiên thì sẽ bị giết, có biết không?
Thang Cát ở bên cạnh nhìn, hừ lạnh một tiếng nói:
- Con cóc há mồm, khẩu khí không nhỏ.
Trương Mạc ở bên cạnh cũng gật đầu, nhưng trong lòng chỉ có ba chữ.
- Cái gì, cái gì, cái gì?
Cái thứ này viết cái gì vậy? Mỗi chữ hắn đều biết, nhưng ghép lại thì có chút không hiểu.
Không phải chỉ viết chiến thư thôi sao? Không thể viết thẳng thắn hơn một chút được à?
Không thể nói thẳng là: ‘Bà đây đến làm thịt ngươi!’ được sao?
Vậy thì bản tông chủ nhất định sẽ cởi áo cởi giày ra đón.
Đọc thêm vài lần, Trương Mạc mới miễn cưỡng hiểu được ý tứ.
Đại khái là muốn đến Đông Châu làm thịt ta phải không.
Ôi chao, nói mấy lời vớ vẩn này làm gì.
Cũng may bản tông chủ trình độ văn hóa cao, nếu đổi lại là người bình thường thì………
Ừ, hẳn là đã sớm hiểu rồi.
Trỏ vào chiến thư, Trương Mạc nói:
- Viết không được, trình độ quá kém.
Trương Mạc cũng không khách sáo, tóm lại chỉ cần là ta không hiểu thì đều là trình độ kém.
Đọc to, Trương Mạc nói:
- Lấy giấy bút ra đây, xem bản tông chủ trả lời thư cho ả.
Thang Cát vội vàng lấy giấy bút ra, cười nói:
- Lời đáp của tông chủ nhất định là có tài văn chương lớn, không biết nàng có bao nhiêu áp lực.
Trương Mạc gật đầu nói:
- Mấy câu mà người dùng quả thật rất hay, đè không tệ đâu.
Thang Cát nghe vậy thì sửng sốt một chút, hình như có gì đó không ổn.
Đè không tệ?
Ừ, cái gì không tệ chứ?
Vừa rồi tông chủ có phải mắng ta không?
Trương Mạc bắt đầu vung bút viết.
Chỉ riêng nét bút này..... Giống như đại thần đang khiêu vũ vậy.
Còn khí thế này nữa…… giống như đang đánh rắm vậy.
Ôi chao, tại sao còn có cả lỗi chính tả nữa.
Ngài chỉ cần gạch hai nét là được rồi, tại sao lại phải tô một vòng tròn đen chứ.
Tại sao còn phải viết chữ lên vòng tròn đen nữa.
Lại tô nữa rồi!

Thật là bất ngờ với trình viết chữ của Trương tông chủ.
Cả cuộc đời này có lẽ chưa từng thấy ai ‘thông minh’ như vậy.
Bút thật là lạ, không một chữ nào đúng cả, toàn bị méo mó.
Sau khi viết xong, Thang Cát thật sự bị sốc bởi nội dung trên.
Viết mãi mà chỉ có một câu thôi à.
- X con mẹ ngươi!
Trương Mạc lau mồ hôi trên trán, nói:
- Bút lực thâm hậu, hạ bút như có thần, viết xuống thật sự tốn rất nhiều công sức! Người nhìn này, đã đổ mồ hôi rồi.
Thang Cát sắc mặt quái dị, hắn rất muốn nói:
- Tông chủ, mồ hôi này của ngươi, tám thành là mập, đổ mồ hôi đó. Không có chút quan hệ nào với hai chữ bút lực cả!
Trương Mạc gom bút lại nói:
- Chuẩn bị cho tốt, đưa qua cho đối phương. Đè chết nàng!
Thang Cát lặng lẽ gật đầu.
Đây không phải là đè chết, mà là làm cho xấu hổ chết nàng.
Nếu là Phong Nam, nhìn thấy bức chữ này, cuốn sách này, nội dung này...
Chắc chắn sẽ tức chết!
Tức đến mức quằn không ngừng quại trên đất.
Chờ đã, có lẽ Tông chủ cố ý đấy chứ?
Đúng vậy, đúng vậy.
Nhìn vào biểu hiện của Phong Nam, vội vàng phản công như vậy, lại viết chiến thư, lại tạo ra tin đồn...
Đây là bị chọc tức rồi.
Thì ra là thế, cô nàng này mềm không ăn tối không ăn, chỉ ăn lời khiêu khích.
Tông chủ đã nắm bắt rất tốt điểm yếu của đối phương, bắt đầu tấn công mạnh vào đó.
Kế này trong chiến thuật quân sự gọi là gì nhỉ?
Đúng rồi, gọi là ‘đạp mạnh vào chân tàn tật!’
Thật là tuyệt vời!
Thang Cát đã hoàn thành tư duy, nể phục Trương tông chủ thêm một bậc.
Với giọng kính trọng, Thang Cát nói:
- Tông chủ, ta đi gửi ngay đây.
Trương Mạc nhìn Thang Cát tỏ ra sự ngưỡng mộ, mắt nhỏ sáng lên một chút.
Hắn là bị tố dưỡng văn hóa cao ngất ngưỡng của bổn tông chủ làm cho tin phục phải không.
Nhìn này, nhìn này.
Vẫn còn người có thể đánh giá cao nét chữ của bổn tông chủ.
Không giống như bọn người Dương Sở, Lão Lý, Lão Cẩu.
Miệng nói Tông chủ thật tuyệt vời, nhưng trong lòng, họ coi giấy viết của bổn tông chủ là rác.
Bổn tông chủ từ lâu đã nghe nói, Lão Lý kia đã từng dùng giấy viết của Tông chủ để lau mông.
Quá đáng, chỉ là bổn tông chủ có lòng bao dung, không quan tâm đến bọn chúng mà thôi. Hết chương 674.



Bạn cần đăng nhập để bình luận