Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 250. Trước mắt liều mạng



Chương 250. Trước mắt liều mạng






Một mực rất muốn biết.

Đồ Long độc quá thời hạn là độc hơn so với ban đầu?

Hay là không có độc như lúc đầu?

—— Trích từ Chương 498, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Tư thế duyên dáng, công kích tiêu sái.

Trương Mạc đời này cũng không có dũng mãnh qua như thế bao giờ, bỗng nhiên dùng một cục gạch trực tiếp đập vào bên trên mặt già của Nguyệt Ma.

Một cục gạch thế lớn lực mạnh, đầy đủ đập Nguyệt Ma thành đầu đất.

Đồ Long độc phía trên càng trực tiếp rót vào trong da Nguyệt Ma.

mấy vị ma đầu Quanh mình đều nhìn mở to hai mắt nhìn.

Trong đầu của bọn họ lúc này chỉ sợ chỉ có một ý niệm đầu.

Trương đại ma đầu, đúng là mẹ nó ngưu bức.

Vỗ trúng một cái, khí thế Trương Mạc không khỏi càng tăng lên mấy phần.

Rất ít hoàn cảnh mà ta có thể đánh đấm, hôm nay nếu không đánh lòng đỏ trứng trong người Nguyệt Ma đều lòi ra, coi như lão già ngươi không có trứng.

- Muốn chết!

Đáng tiếc không chờ Trương Mạc ra lại chiêu thứ hai.

Nguyệt Ma vung ngược tay lên, cách không đánh một đạo kình khí, trực tiếp đánh bay Trương Mạc tại chỗ.

Trương Mạc kêu to ai nha một tiếng, thân thể vạch ra một đường vòng cung bay như lưu tinh, sau đó té ra khỏi tế đàn, rơi vào phía trên vách đá vươn ra, rơi đến cái mông kém chút tan thành tám cánh.

Mẹ nó!

Không phải rớt xuống Phàm Nhân Cảnh sao?

Làm cái gì?

Ngươi Phàm Nhân Cảnh, ta Phàm Nhân Cảnh, chẳng lẽ còn không giống nhau?

Vô sỉ!

Lão gia hỏa ngươi không nói Võ Đức.

Nguyệt Ma sờ lấy mặt mình, toàn thân run nhè nhẹ. Hiển nhiên Đồ Long độc cũng bắt đầu có hiệu quả.

Bất quá Nguyệt Ma vẫn nghiêm nghị nói:

- Trương đại ma đầu, không nghĩ tới rớt xuống Phàm Nhân Cảnh, ngươi thế mà còn có sức chiến đấu. Nhưng đừng tưởng rằng lão phu cũng sẽ giống như ngươi, hoàn toàn rơi vào Phàm Nhân Cảnh. Lão phu thế nhưng đã nghiên cứu triệt để loại độc này.

Trương Mạc giãy dụa đứng dậy, nghe Nguyệt Ma, trong đầu điên cuồng suy nghĩ.

Ý gì?

Sao ngươi không giải thích thêm vài câu, vì cái gì nói một nửa lại không nói. Lão gia hỏa ngươi đến cùng hiện tại là tu vi gì?

Ánh mắt Trương Mạc thực sự là không được. Thật ra Diệu Ly đều nhìn ra.

Nguyệt Ma cho dù là dùng Phàm Nhân độc, cũng chỉ là đem nhục thân, cùng nguyên khí của mình hạ xuống Phàm Nhân Cảnh mà thôi. Năng lực bên trên hồn phách, tu vi bên trên Tam Kiếp Đoạt Hồn công, hắn thật ra một chút cũng không có giảm. Nếu không, khí tức hồn phách dị động trên người Nguyệt ma sẽ không nồng đậm như thế.

Bỗng nhiên, Diệu Ly gọi hô một tiếng:

- Trương tông chủ, cẩn thận đoạt hồn công của hắn!

Quả nhiên, chính như Diệu Ly nói.

Sau một khắc, một tay Nguyệt Ma chỉ Trương Mạc, trên người lóe lên hắc quang.

Tam kiếp đoạt hồn công, câu hồn đoạt phách!

Chỉ một thoáng, từ dưới chân Nguyệt Ma bắt đầu, một vòng hắc ám thâm thúy bỗng nhiên trải rộng ra.

Cơ hồ trong nháy mắt, liền đi tới dưới chân Trương Mạc.
Trương Mạc nhìn thấy một màn này, cơ hồ theo bản năng mở ra Bất Động Như Sơn.

Mẹ nó!

Thân thể căng cứng, sau đó một khắc, hắn liền thấy vô số bàn tay màu đen bò lên trên người của hắn, tựa hồ muốn túm đi hồn phách của hắn.

Trong truyền thuyết, có lời đồn ma tu có thể khống chế cái bóng giết địch, liền là từ nơi này mà ra.

Thân thể Trương Mạc không động, nhưng miệng còn đang gọi.

- Chỉ là đoạt hồn, có thể làm khó dễ được ta!

Cái gì gọi là trào phúng, Trương Mạc liền cược đoạt hồn công không động được vào Bất Động Như Sơn của hắn.

Ma Thần ơi Ma Thần, kỹ năng ngươi cho nhất định phải ra sức nha.

Chúng ta chịu nhiều Khổ Nạn như vậy đi đến đây.

Lúc này nhất định phải làm cho Nguyệt Ma kia tức chết.

Có thể là cầu nguyện trong lòng có hiệu quả, những bàn tay màu đen kia bất kể làm như thế nào, cũng không có cách làm Trương Mạc bị thương mảy may.

Đừng nói là hồn phách, ngay cả phân bọn chúng đều sờ không tới.

Cảm giác mình không có vấn đề gì, khí thế trên người Trương Mạc lập tức lại nhiều thêm mấy phần.

- Nguyệt Ma, ta X đại gia ngươi! Muốn giết ta, ngươi còn quá non!

Vô địch trào phúng thần công, Trương Mạc xem như rốt cục dùng ra tinh túy của Bất Động Như Sơn.

Nguyệt Ma thì hơi có chút trợn tròn mắt, hắn lần đầu tiên đụng phải người mà đoạt hồn công không cách nào có tác dụng.

Ma đầu kia, quả nhiên có chút môn đạo.

Lại đến!

Nguyệt Ma thả người nhẹ nhàng bay lên, toàn bộ thiên địa đều cấp tốc hóa thành hắc ám.

Từ phía sau hắn, hư ảnh to lớn xuất hiện, một cự điểu màu đen chậm rãi giang hai cánh tay ra.

Một cái chớp mắt này, Khủng Cụ chi xà đều dừng động tác lại. Tất cả mọi người khôi phục thần trí, ôm đầu ngẩng đầu nhìn thấy một màn doạ người này.

Khủng Cụ chi xà tựa hồ đã nhận ra không đúng, vội vàng chui vào dưới mặt đất.

Trên người Dương Sở, lão Cẩu tràn đầy mồ hôi lạnh, giờ phút này nhìn thấy khí thế Nguyệt Ma tỏa ra khi sắp phóng thích đại chiêu, cùng Trương Mạc đứng bên trên vách đá.

Bọn hắn đâu còn không hiểu xảy ra chuyện gì.

- Tông chủ!

Diệu Ly gắt gao cắn chặt răng, nói với Trần Tiểu Tiểu bên cạnh:

- Nguyệt Ma sắp ra đại chiêu, Trương đại ma đầu gánh không được.

Trần Tiểu Tiểu thấp giọng nói:

- Ta còn có lưu một chiêu liều mạng.

Diệu Ly cũng nói khẽ:

- Ta cũng thế. Chúng ta khẳng định không cách nào đi, cứu Trương đại ma đầu, chí ít hắn còn có cơ hội báo thù cho chúng ta.


Hết chương 250.



Bạn cần đăng nhập để bình luận