Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 710. Tiểu Lục nhân (1)



Chương 710. Tiểu Lục nhân (1)




Ăn quả đắng cũng là phúc.
Chắc chắn là mấy kẻ hay chiếm tiện nghi của người khác mới nghĩ ra câu này.
Không đáng tin.
Nếu không, lần sau có ai nói câu này với ngươi.
Ngươi thử chúc họ phúc như Đông Hải xem.
—— Trích từ Chương 3586, 《Nhật ký của ta》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Trên người không có một vết sẹo nào, có thể nói, cả đời này Mạc Khinh Địch coi trọng nhất chính là thân thể hoàn mỹ của mình.
Cơ bắp đầy mình, tràn đầy khí phách nam nhi.
Lại trắng trẻo như mỡ đông, càng thêm phần tuấn tú.
Vài người hầu nhìn thân hình của hắn, không khỏi đỏ mặt.
Mạc Khinh Địch mỉm cười, phản ứng của bọn họ chính là lời khen ngợi tốt nhất dành cho thân hình của hắn.
Tùy tiện tạo vài tư thế, lại soi gương. Ôi, thiên hạ nào có thân thể tốt như bản tông chủ chứ?
Tất cả nữ tử trên đời đều thèm muốn bản tông chủ!
Gật gù đắc ý, nhẹ giọng than nhẹ một phen.
Suy nghĩ chuyện sau này chiếm được Thiên Thần Tông, lại đi kiếm vài người vợ của người khác.
Mạc Khinh Địch mới ung dung bước vào bồn tắm. Nhiệt độ nước vừa phải, rất thoải mái, chỉ có điều hình như dược lực hơi kém.
- Đổ thuốc!
Hét một tiếng, mấy người thợ chuyên làm thuốc vội vàng tiến tới bưng dược liệu, sau đó bỏ vào, giống như đang ăn lẩu, thêm lửa phía dưới.
Mạc Khinh Địch bắt đầu vận khí, nguyên khí lưu thông trong ngũ tạng lục phủ.
Công pháp luyện thể bình thường đều đi theo ngũ hành nghịch.
Thuận ngũ hành thì thổ sinh kim, nghịch ngũ hành thì thủy sinh kim.
Kim Nguyên Bất Diệt Chú của Mạc Khinh Địch cũng không ngoại lệ.
- Khoan đã!
Mạc Khinh Địch đột nhiên lên tiếng.
Tất cả tạp dịch đều sững sờ.
Mạc Khinh Địch như phát hiện ra điều gì không ổn.
Chỉ vào một tên tạp dịch đang bưng đĩa nói:
- Thứ trong tay ngươi là gì? Đưa ta xem nào.

Tên tạp dịch toàn thân run rẩy, run rẩy bưng đĩa tiến lên.
Mạc Khinh Địch trực tiếp lấy ra một ngọn cỏ màu xanh biếc, hỏi:
- Đây là gì?
Tên tạp dịch nuốt một ngụm nước bọt, rồi đáp:
- Thưa tông chủ, đây là Xuân Thủy Linh thảo!

Mạc Khinh Địch cau mày nói:
- Sao nó lại xanh như vậy?

Người tạp dịch đổ mồ hôi như tắm.
Bỗng nhiên, tạp dịch này cười khẩy một tiếng nói:
- Có lẽ là vợ nó bỏ nhà theo trai rồi!

Mạc Khinh Địch quay sang nhìn hắn, đầu tiên là im lặng, sau đó phá lên cười lớn:
- Không tệ, không tệ. Câu chuyện cười của ngươi kể hay lắm!

Thuận tay trả lại dược liệu cho hắn, bảo hắn tiếp tục.
Tạp dịch vội vàng ‘xuống thuốc’, sau đó cúi người rời đi.
May thay, Mạc Khinh Địch không hiểu nhiều về dược liệu, coi như đã qua mắt hắn. Nhưng đợi khi lão tử trở về, nhất định phải cho tên phụ trách nhuộm màu kia một trận đòn nhừ tử.
Không đánh cho hắn *a chảy thì không đủ để an ủi cái bàng quang suýt nữa tè ra quần của lão tử.
Ra khỏi phòng tắm thuốc, hai người tạp dịch lại tụ tập với nhau.
- Thành công rồi, mau đi báo tin!
- Biết rồi, diệt trừ Thiên Huyền phái, chỉ còn một đòn nữa!
Còn lúc này trong phòng tắm thuốc, Mạc Khinh Địch cảm nhận một chút dược lực đi vào, vẫn thấy không ổn. Thôi, vẫn nên phục hồi sớm đi!
Nghĩ vậy, Mạc Khinh Địch lấy ra từ trong nhẫn một viên đan dược phục hồi nguyên khí và nhục thân mà hắn vẫn luôn tiếc không nỡ dùng, sau đó một ngụm nuốt xuống.


Thiên Huyền quốc.
Ngoài hoàng thành.
Vài trăm tu sĩ đã vượt núi băng rừng mà đến.
Kẻ cầm đầu chính là người cưỡi Thủy Kỳ Lân uy phong lẫm liệt, khí thế ngút trời, quần đùi rách te tua Trương đại tông chủ.
Phía sau còn có chiếc bình lớn cao tới ba trượng. Một đường ẩn dấu tung tích mà đến, nhưng lại tốn không ít công sức.
Trương đại tông chủ cùng Thang Cát, còn có lão trọc gần như phải thay phen nhau canh trên trời, cố gắng không đụng độ với bất kỳ ai.
Thực sự không còn cách nào khác, đụng phải ai thì coi như người đó xui xẻo.
Ép buộc kéo vào đội, rồi trói vào cây.
Đợi Trương đại tông chủ bọn họ xong việc mới quay lại thả họ ra.
Tất nhiên, tiền đề là nếu Trương đại tông chủ còn nhớ ra.
- Bản tông chủ ghét nhất là đánh lén.
Vừa ăn đồ rừng vừa ngắm tường thành hoàng cung xa xa.
Bên cạnh, lão trọc cưỡi ưng đầu chó liên tục gật đầu:
- Nhanh kết thúc đi. Năm xưa ta trốn truy sát cũng không khó khăn như vậy!
Trương Mạc quay đầu nhìn về phía Diệt Thiên nói:
- Thế nào rồi, không phải nói là hôm nay động thủ sao?
Diệt Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, chính là hôm nay. Tông chủ chờ một chút, nhanh thì lát nữa sẽ có tin tức truyền đến.
Trương Mạc còn có thể nói gì, chỉ còn cách chờ đợi.
Bố trí lâu như vậy, cũng không kém gì một lần run rẩy này.
Nhưng Trương Mạc vẫn có chút không yên tâm, lại hỏi Thang Cát:
- Vậy thì bên trong phòng bế quan, đã sắp xếp người chưa?
Thang Cát cũng gật đầu:
- Yên tâm đi, tông chủ, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa. Tốn rất nhiều tiền mới mua chuộc được người, người nào cũng tinh anh, thân thể cường tráng, chỉ cần tên Mạc Khinh Địch kia mất hết nguyên khí, vào phòng bế quan. Nhất định sẽ giết chết hắn!
Trương Mạc ồ lên một tiếng, rồi lại cảm thấy có chút không ổn.
- Cái giết mà ngươi nói, không phải là giết mà ta hiểu chứ!
Thang Cát cau mày:
- Chính là giết chứ, tông chủ hiểu giết là gì?
Trương Mạc nói:
- Bản tông chủ cũng hiểu chính là giết. Hết chương 710.



Bạn cần đăng nhập để bình luận