Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 649. Gợn sóng



Chương 649. Gợn sóng




Nếu ngươi cảm thấy mình luôn phải gánh nặng trên vai.
Chắc chắn có người đang thay ngươi tận hưởng cuộc sống yên bình.
Ví dụ như Bản tông chủ đây.
— Trích từ Chương 5822, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Vào buổi chiều, Trương đại tông chủ cầm đầu heo trở về thôn Cửu Lê.
Trước ánh mắt kinh hãi của thôn dân, hắn ném đầu heo xuống trước mặt họ.
- Là nó rồi! Sau này nó sẽ không đến làm phiền các ngươi nữa!
Đám người lão thôn trưởng lập tức vây quanh.
Nhìn kỹ đầu heo, họ nói:
- Là nó, là nó! Cái ấn này, ta nhớ mà.
- Đúng vậy, đầu heo to như vậy, còn to hơn cả mông của con dâu nhà lão Tam.
- Hay thật, giết chết nó thật rồi!
Trương Mạc lấy ra một lá hắc phong, vừa hút vừa nói:
- Những nhà có người chết ra đây!
Ngay lập tức, vài người chậm rãi bước ra.
Trương Mạc tiện tay lấy thêm một ít lương thực từ trong nhẫn ra, ném xuống đất.
Những thứ này đều là lấy từ lão trọc.
Có thể coi là lương thực dự trữ của lão trọc, Trương Mạc đều lấy hết.
Trương Mạc nói lớn:
- Tìm thấy ở chỗ yêu thú. Coi như tiền đền bù cho các ngươi đi. Cầm lấy đi!”
Nghe vậy, mấy gia đình này vô cùng xúc động, liên tục quỳ xuống hành lễ:
- Cảm ơn thần sứ đại nhân, cảm ơn thần sứ đại nhân!
Trương Mạc nói xong liền rời đi, làm những chuyện vớ vẩn này thật mệt mỏi.
Sao Bản tông chủ đánh người khác, bản thân cũng mệt không chịu nổi vậy?
Tại sao đánh người lại có lực phản chấn vậy?
Lực đánh ra và lực phản chấn đều khiến người ta mệt mỏi.
Chẳng lẽ đây chính là ……
Chưa ăn no?
Đúng vậy, chắc chắn là chưa ăn no.
Nếu không thì ai lại để ý đến chuyện này.
May là Bản tông chủ luôn có lương thực dự trữ trong nhẫn. Chỉ là không thể để đám thôn dân này nhìn thấy.
Thèm chết người thì không tốt!
Trương Mạc trở về phòng nghỉ ngơi, vừa vào cửa phòng thì thấy một bóng đen lén lút cũng chui vào, chính là lão trọc.
Gã này nói gì cũng không chịu lộ diện trước mặt thôn dân.
Thà tự mình âm thầm theo sau Trương Mạc, cũng không bao giờ tiếp xúc với thôn dân.
Theo lời của lão trọc, đó chính là ‘Ta còn chưa sống đủ!’
Chui vào nhà, Trương Mạc tiện tay xé một miếng thịt chân giò ném cho lão trọc.
Lão trọc chỉ ăn một miếng, đôi mắt lập tức trợn tròn, nhìn bộ dạng của hắn, chắc hẳn đã lâu lắm rồi không được ăn thứ gì tử tế.
- Cảm ơn tông chủ, thứ này mới là đồ ăn của người chứ.

Lão trọc nói một câu cùng suy nghĩ với Trương Mạc.
Trương Mạc nằm nửa trên giường nói:
- Sau này ngươi sẽ phụ trách an toàn cho Bản tông chủ. Ngươi đã mang theo mấy con yêu thú đó chưa.
- Ta đã để chúng ở đây, có thể triệu hồi bất cứ lúc nào. Tông chủ, ngươi thật sự tin tưởng những người thôn dân này à?
- Có vấn đề gì không?
Trương Mạc hỏi.
Lão trọc cười hì hì nói:
- Thôn dân khó huấn luyện. Tông chủ lại để lộ chiếc nhẫn chứa đồ trước mặt họ, lại còn cho họ ăn. Họ sẽ có ý đồ xấu.
- Thật sao?
Trương Mạc nhíu mày.
Lão trọc nói:
- Ngài có tin không, ta có thể đánh cược với ngài, liền cược một cái giò heo? Ta chắc chắn rằng họ sẽ có ý đồ và sẽ gây rối cho ngài.
Trương Mạc nói: - Ta tin.
Sau khi nói xong, hắn đã ăn xong chân giò.
Lão trọc nói:
- Tông chủ, ngài có tin không? Nếu không, tại sao ngài vẫn ở đây và cho họ ăn?
Trương Mạc cười:
- Dù ta tin hay không thì cũng không quan trọng. Vì bất kể họ làm gì, ta đều không quan tâm.
Lão trọc hiểu và gật đầu:
- Dường như ngài coi họ chỉ như một con kiến nhỏ. Ta hiểu rồi!
Trương Mạc nhìn hắn, mơ hồ như thấy Dương sở trong quá khứ.
Ngươi hiểu rồi?
Ngươi hiểu cái gì? ngươi hiểu rắm ấy.
Tông chủ ta có ý nói là, bản tông chủ tạm thời cũng không có nơi để đi, nếu không có nơi để đi thì phải làm sao? Phải ngủ trong hang động cùng ngươi à.
Được rồi, không giải thích.
Tông chủ mạnh mẽ, không cần giải thích.

Đêm khuya, không gian yên tĩnh.
Lão thôn trưởng lén lút dẫn theo một số thanh niên to con trong thôn đến cuối thôn.
Khi màn đêm buông xuống, một nhóm người ngồi xổm ở góc tường và bắt đầu thương thảo.
- Ta nói trước, ta nghĩ người này có vấn đề.
Lão thôn trưởng đi thẳng vào vấn đề, nhìn mọi người trông chờ, hắn tiếp tục phân tích.
Lão thôn trưởng nói nhỏ:
- Còn những điều khác ta không biết. Vị thần vĩ đại mà chúng ta thờ phụng, chắc chắn là một vị thần thiện lương. Trong thôn chúng ta có biết bao nhiêu truyền thuyết, mẫu chuyện kể về thần linh. Một thân một mình, giúp đỡ dân chúng, vĩ thần là một vị chính thần. Tuyệt sẽ không có thần sứ kiểu như này.
- Thôn trưởng, ngươi nói hắn là giả à?
- Thôn trưởng, ngươi đừng nói lung tung.
- Hắn thật sự đã giúp chúng ta giết quái vật!
- Và còn cho chúng ta hạt giống có thể trồng trọt.
Một số thanh niên lên tiếng nói.
Lão thôn trưởng nghe thế gõ cây trượng mấy cái, sau đó nói:
- Một chút ân huệ nhỏ đã mua chuộc các ngươi rồi à? Ngươi đã quên việc hắn đập chết Khuất mập mạp sao? Hết chương 649.



Bạn cần đăng nhập để bình luận