Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 242. Tên thứ hai (1)



Chương 242. Tên thứ hai (1)





Đột nhiên có ý muốn tu luyện, rất muốn mạnh lên, rất muốn cố gắng suy nghĩ.

May mà ý chí lực ta kiên định.

Cưỡng ép ép xuống cỗ suy nghĩ tà ác này.

—— Trích từ Chương 1883, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Dương Sở ho nhẹ hai tiếng nói:

- Tông chủ nhà người ta gọi Hùng Vô Địch, không gọi gấu lông đen. Ngài đợi chút nữa nhìn thấy quân sư người ta, cũng đừng gọi ngoại hiệu, nói ra không tốt.

- Biết, để hắn tới đây đi, ta xem một chút chuyện gì.

Thả xuống chân, Trương Mạc sửa sang lại quần áo của mình một chút, thuận tay lại xoa xoa tay lên trên quần áo của Dương Sở.

Dương Sở quay đầu nhìn về phía một bên khác, biểu thị thói quen.

- Vào đi!

Dương Sở hô to một tiếng, rất nhanh, quân sư ‘Bạch Diện’ của Huyết Hùng phái liền chạy nhanh vào.

Ừm, cái tên của hắn ngược lại là người đúng như tên. Xác thực làn da rất trắng. Trắng giống như người chết đã rất nhiều ngày.

Mặt rất nhỏ, đầu cũng nhỏ, thân thể ngược lại là rất uy mãnh.

Nhìn qua tựa như trên bờ vai có gắng cục sắt, cách xa nhìn, ma tu không đầu a.

- Tại hạ quân sư Huyết Hùng phái Bạch Diện, gặp qua Trương tông chủ.

Bạch Diện trước khom mình hành lễ, sau đó lại quỳ hành lễ.

Không đợi Trương Mạc hỏi thăm, Bạch Diện lập tức nói:

- Trương tông chủ, tông chủ nhà ta xảy ra chuyện. Còn xin Trương tông chủ xem ở phần cùng gặp hiểm cảnh, gắn bó như môi với răng, viện thủ!

Trương Mạc nghe sững sờ.

- Tông chủ nhà ngươi xảy ra chuyện? Hắn có thể gặp chuyện gì, tắm suối nước nóng rụng hết lông?

Trương Mạc không hiểu.

Bạch Diện nhanh chóng nói:

- Sau đêm qua, tông chủ liền tự giam mình ở trong phòng, không để ai tiến vào. Còn để cho toàn bộ chúng ta cút ngay, không được đến gần. Ta cùng tông chủ quen biết nhiều năm, ta có thể phán đoán ra, tông chủ tất nhiên là xảy ra chuyện, ngay cả âm thanh cũng không quá giống. Nhưng đêm qua chúng ta một mực thủ hộ bên ngoài, không có nửa thân ảnh tiến vào trong phòng tông chủ. Càng nghĩ, chỉ có một khả năng. Đó kia chính là tông chủ gặp độc thủ của Nguyệt Ma.

Bạch Diện cắn răng nghiến lợi nói.

Dương Sở ở bên lập tức hét hắn:

- Im miệng!

Trương Mạc thì trực tiếp đứng dậy.

- Nguyệt Ma xuất thủ?

Dương Sở đi ra cửa bên ngoài, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai dò xét ở xung quanh, mới lại nằng nề khép cửa phòng lại.

- Bạch Diện, ngươi cũng là quân sư một tông. Cần phải biết rằng những lời nào nên nói lời nào không nên nói. Lời nói này, nói ra sẽ muốn mạng người. Ngươi có chứng cứ không?

Dương Sở gắt gao tiếp cận Bạch Diện.

Bạch Diện cắn răng nói:

- Ta có. Trước khi đến, tông chủ sợ gặp được loại chuyện này. Nghe nói qua Hồn Tông Nguyệt Ma, tam kiếp đoạt hồn công, thiên hạ đệ nhất. Có thể bất cứ lúc nào đoạt lấy tâm trí người, đoạt hồn phách người. Cho nên, tông chủ trước phân ra một sợi hồn phách, để cho ta đảm bảo. Hắn không sao, một sợi hồn phách này liền không sao, hắn có việc, một sợi hồn này sẽ nhóm lửa.

Bạch Diện lấy ra một tấm giấy nhìn qua rất phổ thông.

Phía trên có giống như có bút lông vẽ gì đó dựng lên, lại như một cọng lông trên người Hùng Vô Địch dính ở phía trên.

Lúc này, mắt trần có thể thấy, nét vẽ này đang chậm rãi thiêu đốt.

Mặc dù rất chậm, nhưng dựa theo lời của Bạch Diện, đây chính là biểu hiện sự thật rằng Hùng Vô Địch sắp xong đời.

Trương Mạc xem không hiểu, chỉ có thể giao cho Dương Sở đi xem.

Hiển nhiên, kiến thức của Dương Sở cũng không quá thật nhiều, tranh thủ thời gian lại gọi lão Cẩu qua.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn một lúc lâu, lão Cẩu mới gật đầu nói:

- Hẳn là thật.

Nói xong lời này, thần sắc trên mặt Dương Sở cùng Trương Mạc liền lập tức thay đổi.

- Nguyệt Ma thật bắt đầu xuất thủ!

Quả nhiên, trước mặt hết thảy đều là giả vờ. Cũng là vì mê hoặc bọn hắn.

Dương Sở cùng lão Cẩu thì lòng tràn đầy nghĩ mà sợ, còn tốt tông chủ đủ cơ cảnh. Không có bị Nguyệt Ma tìm tới cơ hội đánh hạ trước.

Nếu không, nếu như Trương Mạc cũng bị đánh hạ như Hùng Vô Địch, vậy bọn hắn nên làm cái gì?

Cũng như Bạch Diện, đi cầu tông chủ khác hỗ trợ sao?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ý thức được nguy hiểm sinh tử.

- Tông chủ, nên làm cái gì?

Dương Sở thấp giọng hỏi.

Phản ứng đầu tiên của Trương Mạc chính là, còn muốn cái gì nữa.

Lúc này không cút nhanh con bê, đợi chút nữa không chết hết con bê.

Nhưng nghĩ lại, không đúng, Nguyệt Ma đã làm đều làm, không có khả năng không đề phòng bọn hắn chạy trốn chiêu này.

Trương Mạc cắn răng nói:

- Phái người đi ra xem một chút cửa chính, còn có lộ tuyến chúng ta có thể rời đi.

- Vâng!

Dương Sở cũng không dám do dự, vội vàng đi làm.

Bạch Diện thì nhìn Trương Mạc, cảm giác không đúng, vội vàng lớn tiếng nói.

- Trương tông chủ, ngài không tính cứu Hùng tông chủ chúng ta sao?

Trương Mạc giơ tay lên nói:

- Yên tâm, cứu là khẳng định phải cứu.

Yên lặng, trong lòng Trương Mạc lại thêm một câu.

Nhưng lúc nào cứu, vậy liền nhắc lại.

...

Lúc này, Nguyệt Ma đang chữa thương thật ra cũng phái thuộc hạ nhìn chằm chằm vào động tĩnh của tất cả mọi người.

- Xem ra là đã có phát hiện. Ha ha, đều là người thông minh phản ứng nhanh, thật đúng là không thể coi thường bọn hắn!

Nguyệt Ma chậm rãi đứng dậy, đã có người muốn động, hắn liền muốn quản.

Hết chương 242.



Bạn cần đăng nhập để bình luận