Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 263. Giác ngộ (1)



Chương 263. Giác ngộ (1)




Loạn thế vô tình, người hữu tình.
— Trích từ Chương 188, 《 Nhật ký của ta 》 -Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần

- Tuân lệnh, đại nhân, ta biết chừng mực. Có tin tức gì về Trương ma đầu, ta cũng sẽ thông báo cho ngài ngay.
Nửa mặt cúi người hành lễ.
Nguyệt Ma cười rời đi.
Tử Hoàng đi theo sau Nguyệt Ma, trong lòng thì thầm.
- Trương ma đầu xem ra lần này là chết chắc rồi, chậc chậc, tiểu thư ta, đã đánh giá cao hắn rồi!
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Trương Mạc từ trên giường thức dậy.
Vừa mới tỉnh, liền cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác tê dại, giống như đôi chân run rẩy sau khi ngồi xổm lâu.
Cảm giác đó, vô cùng chua xót.
Lại hít mũi hai cái, Trương Mạc ngửi thấy một mùi lá thuốc khác lạ, thậm chí còn có chút hương thơm.
- Trương ca, ngươi tỉnh rồi! Ngươi thấy thế nào, có đỡ hơn không.
Tiểu Hắc Tử nghe thấy động tĩnh, liền nhanh chân chạy vào. Trên tay cầm cuộn lá thuốc đã cuốn lại, dùng vài sợi dây nhỏ buộc chặt thành hình ngón tay. Sau đó đưa cho Trương Mạc nói:
- Trương ca, thử xem. Giải mệt, giảm đau, chữa thương.
- Thật sao? Dùng thế nào vậy?
Trương Mạc còn thật sự có chút tò mò.
Tiểu Hắc Tử làm mẫu cho Trương Mạc:
- Hút, hút thế này.
- Châm một điếu, dùng sức hít một hơi, sau đó làm động tác nhả khói.
Trương Mạc cũng dùng Linh Hỏa giới châm một điếu, dùng sức hít một hơi. Trong nháy mắt, Trương Mạc liền cảm thấy không thoải mái trên toàn thân đã giảm đi rất nhiều.
- Khụ khụ, thật sự có tác dụng, đồ tốt!
Lại cử động cánh tay và đùi của mình. Trương Mạc lập tức phát hiện, dường như mình có thể cử động được rồi.
Vừa đứng dậy, ngoại trừ mông hơi đau, đi lại hơi khó khăn, còn lại đều ổn.
Hút thêm một hơi, cơn đau lại giảm đi nhiều.
Trương Mạc cười nói:
- Cho ta thêm ít món này, ta đổi đồ với ngươi.
Tiểu Hắc Tử nói:
- Đổi gì nữa, ta cho ngươi thêm vài bó nữa là được. Đều là lá Hắc Phong không đáng tiền trên núi. Ngươi nhớ mỗi ngày giã nát rồi bôi một ít, đau thì hút vài hơi là được.
Nói xong, Tiểu Hắc Tử thật sự lấy vài bó đưa cho Trương Mạc.
- Thật ngại quá!
Trương Mạc vừa lắc đầu, vừa nhanh chóng nhét vào Tu Di giới chỉ.
- Trương đại ca, người ta nói gãy xương cốt thì cần trăm ngày hồi phục, ta thấy mới qua một ngày mà ngươi có thể đứng dậy, sức khỏe của ngươi thật tốt!
Trương Mạc bước ra khỏi phòng, hút lá Hắc Phong một hơi thật dài, nói:
- Thận tốt, mọi thứ đều tốt, nam tử không thể nói không được.
Nói chuyện phiếm đôi câu, Trương Mạc bỗng nhìn thấy bên ngoài không xa có hai bóng người đi qua rất nhanh.
Thị lực của Trương Mạc khá tốt, chỉ liếc mắt là nhận ra, hai bóng người đó chắc chắn là ma tu.
Chết tiệt, xấu như vậy, chắc chắn không sai.
Khoan đã, sao ma tu lại đến đây?
Không ổn, không phải là đến bắt bổn tông chủ đó chứ.

- Hắc Tử, mau gọi tỷ ngươi. Có rắc rối rồi!
Trương Mạc hét lớn.
Tiểu Hắc Tử vội chạy ra, nói:
- Sao vậy Trương ca? Tỷ ta sao thế.
Trương Mạc nói:
- Ma tu đến rồi, chắc chắn là đến bắt ta. Ngươi mau gọi tỷ ngươi, rời khỏi đây, trốn đi trước đã.
- Bắt ngươi sao? Trương ca, vậy ngươi tính sao?
Lúc này Tiểu Hắc Tử còn có tâm trạng quan tâm đến Trương Mạc, khiến Trương Mạc có chút cảm động.
Trương Mạc cười nói:
- Ta chắc chắn sẽ chạy thoát. Yên tâm, chỉ mấy tên ma tu cỏn con, chắc chắn không bắt được ta.
Tiểu Hắc Tử gật đầu liên tục, hắn vẫn tin tưởng vào thủ đoạn của Trương Mạc.
Nhưng còn chưa kịp ra ngoài tìm kiếm, hắn đã thấy mấy bà lão hôm qua bước nhanh đến.
- Hắc Tử, lão tứ chúng nó bán đứng ngươi rồi. Tỷ ngươi cũng bị bắt, chúng đang thẩm vấn tỷ ngươi đấy, ngươi mau chạy đi. Trời ơi, tạo nghiệt quá, ngươi nhặt phải họa hại rồi, hồng nhan họa thủy mà.
- Đúng vậy, trai đẹp bị người ta đố kỵ.
- Ai bảo hôm qua các ngươi đánh lão tứ. Chúng nó bán các ngươi cho ma tu, chính là muốn để hai tỷ đệ các ngươi chết đấy.
Trương Mạc nghe mà há hốc mồm.
Vẻ đẹp trai của ta lại gây họa rồi sao?
Trời ơi, bà lão này đúng là không biết nói chuyện, cái gì mà hồng nhan họa thủy chứ, rõ ràng là ‘vẻ đẹp trai bức người” của ta mà.
Tiểu Hắc Tử nghe đến đây thì hoảng hồn.
Liên tục kêu lên:
-Tỷ ta bị bắt rồi. Ta phải cứu tỷ, tỷ ta không được chết.
Nói xong liền chạy về phía trước, Trương Mạc mắt nhanh tay lẹ, túm lấy tay áo hắn nói:
-Hắc Tử, ngươi điên rồi. Ngươi đi tìm chết à? Đây là tự chui đầu vào rọ. Nghe ta này, chuyện này giao cho ta.
Tiểu Hắc Tử liều mạng giãy giụa nói:
- Trương ca, ta không thể để ngươi chết chung được. Mặc dù ngươi nói ngươi là ma tu, nhưng theo ta thấy, ngươi chỉ là một người tốt bình thường thôi. Đừng có chuyện gì cũng nghĩ đến giết người, rất nhiều chuyện có thể giải quyết được, chẳng qua là chịu thiệt một chút thôi. Ngươi buông ra, ta sẽ thuyết phục chúng, ta phải cứu tỷ ta.
Bỗng nhiên, xé rách tay áo, Tiểu Hắc Tử chạy biến mất như một làn khói.
- Hắc Tử, đồ ngốc!.
Trương Mạc chửi ầm lên, tức đến nghiến răng. Hết chương 263.



Bạn cần đăng nhập để bình luận