Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 552. Hư Nhật (2)



Chương 552. Hư Nhật (2)




Tình hình cũng không khác mấy so với tưởng tượng của hắn. Chỉ là một đám ma tu tu vi thấp kém, chỉ cần giơ tay là diệt được. Còn vị trưởng lão ma tu kia thì sao nhỉ?
Tiến lên phía trước, bỗng nhiên, một tráng hán mặt vuông lọt vào tầm mắt.
Ồ? Khí thế này có chút khác biệt!.
Hư Nhật khẽ dừng bước, nhìn về phía quảng trường tu luyện bên cạnh.
Chỉ liếc mắt là thấy Xương Ny Nhi đang túm lấy một ma tu ‘gào thét’.
- Đừng đi mà, chạy gì chứ? Ta vừa học được pháp môn Cửu thải, để ta thử một chút đi.
Hai ma tu bị nàng túm lấy đều sắp khóc rồi, run rẩy đáp:
- Phúc tỷ, tỷ tha cho ta đi. Pháp môn Cửu thải mà tỷ học rõ ràng là công pháp song tu, trong tay tỷ thì lại biến thành công pháp cướp đoạt mất rồi!
- Đúng vậy, làm gì có ai như tỷ, bắt được người là dùng tay hút một cái, trực tiếp hút thành người khô héo!
- Ta chỉ có chút ma nguyên này, tu luyện mãi mới có được, Phúc tỷ tha cho ta đi!
- Phúc tỷ, ta quỳ xuống trước tỷ, hay là tỷ luyện công pháp khác đi, công pháp của tỷ đâu phải là pháp môn Cửu thải, mà là pháp môn hái ra hẹ a.
Hai ma tu khóc lóc thảm thiết, chỉ hận không thể nằm vật ra đất.
Xương Ny Nhi không thèm để ý, nhỏ giọng nói:
- Chỉ hút một chút thôi, một chút thôi, ngoan nào!
- Trời ơi!
- Tông chủ cứu mạng!

Hư Nhật trợn mắt nhìn cảnh tượng này, tận mắt nhìn thấy hai ‘thanh niên khỏe mạnh’ chẳng mấy chốc đã nằm khô héo trên mặt đất, thở hổn hển, thoi thóp như sắp chết.
Đây là năng lực gì vậy?
Hút sạch nguyên khí của người khác mà không ảnh hưởng đến bản thân?
Ma tu này có chút đáng sợ.
Mặc dù hiện tại tu vi chưa cao lắm, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, chắc chắn có thể trở thành một đại ma đầu.
Đây tuyệt đối không phải là năng lực có thể đạt được chỉ bằng cách tu luyện công pháp nào đó.
Thiên phú!
Người này có tư chất của Ma tôn vô thượng.
Ánh mắt Hư Nhật hơi lạnh, âm thầm ghi nhớ dung mạo của Xương Ny Nhi, nhất định phải giết ma đầy này!
Hừm hừm, may mà hắn tới sớm.
Nếu không thì nếu bỏ qua, sau này sẽ là một phiền phức lớn đến mức nào.
Cho thêm mười, hai mươi năm nữa, chẳng phải Thần cung sẽ phải run sợ hay sao?
- Sứ giả, mời đi bên này!
Tu ma dẫn đường nhìn Hư Nhật dừng lại, hơi nhíu mày, sứ giả này không phải bị dọa sợ chứ.
Ha ha, cũng phải thôi, bất kỳ ai nhìn thấy Phúc tỷ cũng sẽ dâng lên nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hư Nhật bước nhanh tới đại sảnh.
Vừa vào đã thấy Dương Sở và Lão Cẩu ngồi nghiêm trang hai bên.
Hư Nhật liếc nhìn hai người, trong lòng lập tức nảy sinh thêm vài phần cảnh giác.
Người bên trái, thế mà lại có Quỷ thủ, hơn nữa còn là thiên nhãn Quỷ thủ, thứ này ngay cả ở Vạn Quốc cũng là thứ ma vật cực kỳ tà ác, nhất định phải tiêu diệt.
Cũng có thể hấp thụ vật liệu để trưởng thành, chỉ có điều là cần phải hấp thụ hồn phách mà thôi. Loại vật liệu này, nếu cứ mặc kệ, lại là một tai họa lớn.
Người bên phải còn có vấn đề hơn, người khác không nhìn ra, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay.
Trời sinh là Ma khuyển, cái đầu chó này, thật quá chó!
Hơn nữa, nhìn hình dạng của hắn, chắc chắn là ma tu tinh thông pháp thuật biến hóa.
Ma tu như thế này, ở Vạn Quốc, lại là loại tồn tại nhất định phải trừ khử. Nếu không, sẽ tái hiện lại cảnh tượng đáng sợ Thiên cẩu nuốt trăng năm xưa.
Chuyến này xem ra là đến đúng lúc rồi, Hạ quốc Quốc heo hút này thế mà lại ẩn chứa nhiều tai họa như vậy.
May mà phát hiện sớm, nếu chậm thêm vài chục năm nữa, chẳng phải sẽ trở thành mối đe dọa lớn đối với Thần cung sao.
Giết!
Nhất định phải giết sạch tất cả!
Hư Nhật một lần nữa ghi nhớ khuôn mặt của Dương Sở và Lão Cẩu, từng người đều được đưa vào danh sách ám sát của hắn.
- Sứ giả?
Lão Cẩu lên tiếng trước, phe phẩy quạt, cười khẩy vài tiếng:
- Đại diện cho Hàn Lẫm Quốc đến đây. Sao nào, là Hạ quốc chúng ta đắc tội với các ngươi, nên các ngươi đến đây để hỏi tội à?
Lão Cẩu không hề khách sáo.
Hư Nhật cũng lớn tiếng nói:
- Nói thế cũng không phải. Chỉ là đoạn thời gian trước đó, có vài nhân vật lớn của quý quốc đến đây. Họ nói với chúng ta rằng, Hạ Quốc đã thay đổi, thần khí đã đổi chủ, đã nhiễm tâm ma. Hàn Lẫm Quốc chúng ta từ trước đến nay vẫn là đội quân chính nghĩa, là quốc gia vinh quang. Chúng ta xấu hổ khi phải làm bằng hữu với những kẻ bẩn thỉu, ghê tởm khi phải làm láng giềng với những kẻ hèn hạ. Bởi vậy, chúng ta đặc biệt đến đây để thông báo cho quý quốc, nếu thực sự là ma tu soán quốc, thì Hàn Lẫm Quốc chúng ta sẽ không cống nạp nữa, còn các ngươi cũng phải giao ra Tuyết vực.
Lão Cẩu và Dương Sở nhìn nhau.
Nói nửa ngày thì ra là, thấy Hạ Quốc đổi chủ, đám chó săn này không muốn nhận ngươi chủ mới nữa rồi.
Như vậy được sao?
Đây không phải là đánh vào mông họ, mà là đánh vào mặt tông chủ sao?
Dương Sở đập mạnh vào ghế đứng dậy nói:
- Nói ai đấy, nói ai đấy. Dám không cống nạp, ta sẽ diệt sạch nước nhỏ các ngươi.
Lão Cẩu cũng trợn mắt nói:
- Nước nhỏ láo xược, Tuyết vực cũng là nơi các ngươi có thể nhúng tay vào sao? Trở về nói với quốc quân các ngươi, dám bước vào Tuyết vực một bước, ta sẽ chặt đầu hắn cho chó ăn. Hết chương 552.



Bạn cần đăng nhập để bình luận