Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 641. Truyền tống chi pháp (1)



Chương 641. Truyền tống chi pháp (1)




Một con ngựa già nằm xuống nhưng ý chí vẫn muốn đi xa, quét sạch đói nghèo để trở lại chính mình.
Chỉ cần ta ăn no là được.
Sẽ không ai coi thường ta.
Chỉ cần ta ăn nhanh là được.
Sẽ không ai nhận ra ta là kẻ kỳ quặc.
—— Trích từ Chương 4526, " Nhật Ký Của ta " - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Theo cảm nhận của chính hắn, hoàn toàn là bị truyền đến đây trong nháy mắt.
Ngay cả bất động như sơn cũng không kịp sử dụng.
Lúc đó đầu óc ta mơ hồ, trong ký ức chỉ còn lại một mảng màu sắc.
Vậy là hai tháng?
Trương Mạc vẫn có chút không dám tin.
- Lão Dương, lão Cẩu, Phúc Muội, Hắc Bào, tông chủ đã trở lại!
Trương Mạc còn đang ngơ ngác, lão Cẩu đã hét lên một tiếng.
Tiếp theo, thấy đám người Dương Sở, lão Cẩu, Hắc Bào xông vào.
Đặc biệt là lão Cẩu, ngay cả quần cũng không mặc, thật là chói mắt.
Ngươi vừa nãy có phải đang ngồi trong nhà xí không, đã lau sạch phân chưa?
- Tông chủ!
- Tông chủ, cuối cùng người cũng gửi thư rồi.
- Tông chủ, người đang ở đâu? Ta sẽ phái người đi đón người!
Đám người Dương Sở nhìn thấy bóng dáng của Trương Mạc thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù họ có thể phán đoán được tông chủ không sao thông qua tình hình của chính mình. Nhưng dù sao cũng không nhìn thấy tông chủ, trong lòng vẫn có chút hoảng sợ.
Bây giờ thì ổn rồi, tông chủ đã có thư.
Lúc này Trương Mạc lại có chút ngượng ngùng. Hắn cũng không biết mình đang ở đâu.
Một lát sau, Trương Mạc hỏi:
- Ta ở Thiên Huyền quốc, các ngươi có biết đây là nơi nào không?
- Thiên Huyền quốc?
- Có quốc gia này không?
- Lấy bản đồ ra.
Dương Sở đám người vội vàng mở bản đồ ra xem, nhưng xem một lúc lâu cũng không tìm thấy quốc gia gọi là Thiên Huyền.
- Tông chủ, người chắc chắn là Thiên Huyền quốc chứ?
- Tông chủ, xung quanh không có quốc gia này.
Đột nhiên, Dương Sở chợt nghĩ ra điều gì đó:
- Đi lấy bản đồ mà thần sứ để lại.
Nhanh chóng, một ma tu mang đến một tấm bản đồ rất lớn, có thể trải đầy cả đại sảnh.
Đám người Dương Sở nằm rạp xuống đất tìm kiếm.
Trương Mạc nhìn bọn họ, trong lòng hơi động.
Bản đồ của thần sứ đã lấy được rồi, xem ra Vân Phiến công tử bọn họ đã thua hẳn rồi.
Cũng phải, những chiêu thức cùi bắp của bọn họ, thắng hắn mới lạ.
Chỉ biết hại người!
Đợi lát nữa hỏi xem có bắt được Vân Phiến công tử không.
Nếu bắt được, bản tông chủ nhất định phải tra tấn hắn cho ra trò.
Đầu tiên, bản tông chủ sẽ xé nát cái quạt của hắn, xé từng chút một trước mặt hắn.
- Tìm thấy rồi!
Lão cẩu kinh hãi kêu lên, chỉ vào một nơi gần mép bản đồ nói:
- Ở đây này, Thiên Huyền quốc. Thần cung đánh dấu, là quốc gia do Thiên Huyền phái kiểm soát, môn phái này cực kỳ cố chấp, không chấp nhận sự bảo vệ của Thần cung. Tạm xếp vào mục chữ Bính.
Ngay lập tức, đám người Dương Sở vây quanh.
- Xa quá, tông chủ, ngươi chạy đến tận Vạn Quốc rồi à!
Vạn quốc?
Bên kia biển!
Địa bàn của Thần cung.
Trương Mạc bỗng cảm thấy đầu óc của mình muốn nổ tung.
Lần truyền tống này cũng xa quá đi!
Ngay lập tức, Trương Mạc lại hỏi:
- Trở về Hạ quốc cần bao lâu?
Lão cẩu ngẩng đầu nói:
- Tông chủ, nếu ngươi muốn trở về, ngươi phải đi qua nhiều quốc gia. Và còn phải vượt biển, ít nhất cũng mất mười năm?
Dương Sở vuốt cằm nói:
- Tông chủ tu vi cao siêu, ta nghĩ khoảng năm sáu năm là đủ rồi. Nhưng tông chủ phải chú ý, khi vượt biển phải cẩn thận hơn. Ta nghe nói trên biển có rất nhiều yêu thú.
- Đúng vậy. Nghe đồn có cá lớn hàng trăm thước, một cái miệng có thể nuốt được bao nhiêu con tàu!.
- Và còn có những con chim trắng bay trên biển, nghe nói chúng bay thành đàn, mỏ giống như thanh kiếm, không may có thể bị đâm hàng trăm lỗ trong suốt.
- Không chỉ vậy, còn có con mực khổng lồ có thể nuốt trời nuốt đất, gặp là chết!
Nhóm người thậm chí còn đang trò chuyện với nhau.
Trương Mạc nhanh chóng ngắt lời họ.
- Được rồi, tất cả các ngươi im mồm đi!
Khi nghe những gì họ nói, Trương Mạc cảm thấy như có mười ngàn cách chết của riêng mình.
Cái này còn trở về cái rắm gì nữa!
Ta xxx cả dòng họ nhà ngươi, Vân Phiến công tử.
Bổn tông chủ khó khăn lắm mới xây dựng được một lãnh địa, thành lập ra một môn phái lớn.
Còn chưa nằm ngữa hưởng thụ được vài năm, giờ ngươi đã truyền ta đi đến một nơi khỉ ho cò gáy như thế này.
Quá xa rồi!
Sợ là cả đời này ta cũng không về được.
Tuyệt vọng dâng lên trong lòng, Trương Mạc không muốn nói chuyện với bọn người nữa, định tắt Cơ Quan Kính.
Ngay lúc đó, Tiểu Hoàng vội chạy vào.
- Lão cha, ngươi chưa chết sao? Không tệ, thế này mà không chết, lão cha đúng là mạng lớn!
Trương Mạc nhìn hắn, không nói nên lời.
Hắn luôn cảm thấy Tiểu Hoàng mong hắn chết để thừa kế tông môn.
Luôn có đứa trẻ muốn hại ta!
Trương Mạc cũng lười tức giận với Tiểu Hoàng, biết đâu cả đời này sẽ không gặp lại.
Trương Mạc nói với giọng từ biệt:
- Tiểu Hoàng, ta không còn ở đó nữa, sau này ngươi phải bớt quậy phá. Khi ta còn sống, ta còn có thể bảo vệ ngươi, sau này có lẽ sẽ không còn ai chiều chuộng ngươi nữa. Ngươi tuy chỉ là một cái cây, nhưng cũng phải học cách làm người... Hết chương 641.



Bạn cần đăng nhập để bình luận