Trẫm

Chương 914

Cuối cùng vẫn đưa tiền, mạnh mẽ nhét vào tay dịch thừa.
Đám người nhét đầy bụng, ra bên ngoài nói chuyện phiếm. Dịch thừa cùng bọn Dịch Tốt mới gọi vợ con đến ăn đồ thừa. Bởi vì có thịt ăn, dù là ăn cơm thừa rượu cặn, cũng ngon hơn bữa ăn thường ngày. Con cái của bọn hắn không có mang theo, đều để ở quê nhà cho người thân trông nom.
Lý Chính hiện đang xin triều đình điều thêm một ít bác sĩ tới. Ngay cả học trò chưa xuất sư cũng được, cố gắng bố trí y sĩ cho mỗi dịch trạm, sau này thậm chí kiêm luôn chức bà đỡ. Hơn nữa có bác sĩ, dịch trạm cũng sẽ đông đúc hơn, thổ dân gần đó chắc chắn sẽ đến khám bệnh hỏi thuốc, càng rút ngắn mối liên hệ giữa thổ dân và người Hán.
Lúc này trời sắp tối, bọn Dịch Tốt cầm lấy báo vừa đưa tới, say sưa đọc tin tức cũ của năm ngoái. Bọn hắn trước kia là thủy binh, trong bộ đội có mở lớp xóa mù chữ, ít nhiều cũng biết mấy chữ. Nhưng đọc báo giấy vẫn còn hơi vất vả, thường xuyên đọc được một nửa lại chạy đến hỏi dịch thừa nghĩa là gì. Bọn hắn không phải yêu quý tri thức, cũng không phải vì mở mang kiến thức, đơn thuần là bị đưa tới nơi hoang vu này, muốn biết thêm tin tức của người Hán. Đọc báo, cứ như thể được trở về trong nội địa.
Dịch thừa thấy Trương Đình Huấn không có vẻ kiểu cách quý tộc, liền chủ động hỏi thăm chuyện thú vị đồn đại ở Nam Kinh.
Trương Đình Huấn cười nói: “Tin tức lớn nhất ở phía nam chính là Thái tử gia muốn chọn phi. Các ngươi có biết chọn phi thế nào không?”
Ngay cả Hầu Như Tùng cũng thấy hứng thú, vội hỏi: “Chọn thế nào?”
Trương Đình Huấn nói: “Chỉ cần tốt nghiệp trung học, mỗi tỉnh chọn ra mười người, đưa đến Nam Kinh để tuyển chọn lại. Vòng tuyển chọn lại đầu tiên chính là phải thi kiểm tra. Thi quá kém chứng tỏ quan địa phương làm giả, người đưa tới căn bản không phải nữ sinh tốt nghiệp trung học!”
“Ha ha ha,” Hầu Như Tùng cười to, “Chuyện này cũng lạ thật, Thái tử chọn phi cũng phải thi.”
Dịch thừa hai mắt sáng lên: “Vậy chẳng phải con gái của những người lính biên thùy chúng ta, chỉ cần tốt nghiệp trung học, cũng có cơ hội làm phi tử của thiên tử sao?”
“Vậy ngươi mau sinh con gái đi,” Hầu Như Tùng chế nhạo nói, “Thái tử sắp thành hôn rồi, chắc một hai năm nữa là có hoàng tôn. Ngươi sinh một đứa con gái ra, tuổi tác tương đương hoàng tôn, sau này đúng là có cơ hội gả vào nhà thiên tử.”
Dịch thừa vui vẻ nói: “Ngày mai liền cùng lão bà cố gắng.”
“Ha ha ha ha!” Đám người cười phá lên.
Bên Cáp Nhĩ Tân đang chuẩn bị xây trường học, nhưng tạm thời chưa làm được, vì căn bản không có bao nhiêu trẻ con. Sau này con cái ở các dịch trạm ven đường có thể đưa đi trường học đọc sách, tiểu học chắc chắn miễn phí, trung học sẽ tăng số lượng học bổng cho học sinh, đây cũng là ưu đãi đối với lính biên phòng.
Bên này trò chuyện náo nhiệt, bọn Dịch Tốt cũng không đọc báo nữa, nhao nhao vây lại nghe Trương Đình Huấn kể những chuyện ít biết ở Nam Kinh. Trương Đình Huấn đọc sách không giỏi, nhưng kể chuyện lại rất lưu loát, hơn nữa chuyên kể chuyện thú vị trong nhà quan lại quyền quý. Quan viên nọ sợ vợ, bị lão bà cầm chổi đuổi chạy ra phố. Công tử ăn chơi nọ bị bắt khi quan phủ càn quét sòng bạc, cha mẹ thấy mất mặt xấu hổ, lúc nộp tiền phạt lĩnh người về đã đánh hắn ngay trên đường.
Những chuyện bí mật này, đám lính biên giới làm sao từng nghe qua? Cứ thế nói mãi đến khi trời tối hẳn, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, xem Trương Đình Huấn như người kể chuyện bậc thầy mà kính trọng. Trương Đình Huấn cũng tìm thấy niềm vui ở đây, hắn thích giao tiếp với các tướng sĩ, không giống như ở Nam Kinh có nhiều quy củ như vậy, cứ như một con chim được sổ lồng.
Chương 847: 【 Kế hoạch khai thác Đông Bắc 】
Khu vực trung và hạ lưu Hắc Long Giang vốn đã bị Mãn Thanh rút bớt dân cư không ngừng, nhưng sau khi người Ca Tát Khắc tới, vẫn kinh ngạc thán phục sự trù phú nơi đây. Bởi vì bọn hắn nhìn thấy hai bên bờ Hắc Long Giang có rất nhiều đồng ruộng, thỉnh thoảng còn thấy được thành thị (thôn trại) của người Đạt Oát Nhĩ. Điều này đối với vùng Tây Bá Lợi Á hoang vu lạnh lẽo mà nói, quả thực như thiên đường, chủ yếu là vì có thể trồng trọt sinh sống.
Thế nhưng, trong lịch sử khi tướng quân quý tộc Sa Nga chạy tới thu gom (cướp bóc) lương thảo cho đại quân, đã nổi trận lôi đình vì cảnh tượng trước mắt. Hai bên bờ trung và hạ lưu Hắc Long Giang, đồng ruộng đều bị bỏ hoang, thôn trang đều tan hoang rách nát, đến mức không còn lương thực để cướp, thực sự là do trước đó người Ca Tát Khắc tàn sát quá ác liệt.
Bởi vì Đại Đồng Quân đến sớm, tình hình nơi đây tốt hơn rất nhiều.
Trương Đình Huấn ngồi thuyền đến lưu vực Hắc Long Giang, phát hiện một số ruộng đồng đã được canh tác trở lại. Dựa theo phiên âm tiếng bản địa của các bộ lạc, đặt tên là “Thôn XX”, thủ lĩnh được bổ nhiệm làm thôn trưởng, nếu thủ lĩnh đã chết thì để họ đề cử thôn trưởng.
Tạm thời không thành lập đơn vị cấp trấn, để phòng ngừa bộ lạc nào đó thừa cơ lớn mạnh!
Hầu Như Tùng chỉ vào ruộng đồng ven sông nói: “Qua một hai năm nữa, đợi những thôn này hồi phục lại, là có thể thu thuế ruộng của họ. Có thể trồng trọt thì thu lương thực làm thuế, không thể trồng trọt thì thu da thú làm thuế. Vài năm sau, lương thực đủ đầy, quân lương cũng không cần phải vận chuyển từ xa tới nữa.”
Trương Đình Huấn hỏi: “Ta thấy nơi này đâu đâu cũng có thể trồng trọt, vì sao không đưa thêm di dân tới đồn trú khai hoang?”
Hầu Như Tùng giải thích: “Cơm phải ăn từng miếng. Bây giờ trọng điểm di dân ở Đông Bắc là khu vực trị sở An Đông Đô Hộ Phủ (Cáp Nhĩ Tân) và vùng lân cận. Ngay cả chỗ đó, dân di cư đàng hoàng cũng không muốn đi. Lúc mới bắt đầu cưỡng ép đưa đi, còn gây ra những vụ náo loạn không lớn không nhỏ, triều đình chỉ có thể đày tội phạm tới đây. Ở Nam Kinh có phải đang bắt cờ bạc rất gắt gao không?”
Trương Đình Huấn gật đầu: “Năm ngoái thường xuyên bắt cờ bạc, chủ sòng bạc, quản lý, tay chân, nghe nói tất cả đều bị phán tội lưu đày, vợ con họ cũng bị liên lụy lưu đày cùng.”
“Đúng rồi, đó là do Lý Đô Hộ (Lý Chính) thỉnh cầu,” Hầu Như Tùng cười nói, “Cả nước khắp nơi bắt người, từng đợt áp giải phạm nhân lưu đày đến Hắc Long Giang, trong vòng ba năm phải có ba, bốn vạn người mới được. Khi nào dân số Đô Hộ Phủ đông đúc rồi, sẽ đem phạm nhân lưu đày an trí tại các vùng lân cận dịch trạm. Xoay quanh các dịch trạm ven sông, khởi công xây dựng từng thôn xóm người Hán, sau này nâng cấp lên thành thôn trấn, chắc chắn có thể trấn áp được thổ dân xung quanh. Đây chính là kế hoạch khai thác Đông Bắc của triều đình, không vội vàng, cứ từ từ làm, chúng ta đều là những người đi tiên phong. Những dịch thừa ngươi gặp, chỉ cần không chết vì rét, chết vì bệnh, sau này tất nhiên có thể làm trưởng trấn. Không chỉ quản lý dân Hán, mà còn quản hạt các bộ lạc xung quanh trấn đó nữa.”
Đông Bắc không phải thuộc địa, nơi này được xem như bản thổ để phát triển.
“Đa tạ Hầu Tướng Quân giải thích.” Trương Đình Huấn chắp tay nói.
Đây đều là Lý Chính sắp xếp, để Trương Đình Huấn làm quen với tình hình trên đường, có gì không hiểu đều để Hầu Như Tùng giảng giải.
Hầu Như Tùng tiếp tục nói: “Chỉ cần không phải La Sát Quỷ, gặp người ở đây cơ bản đều có thể nhờ họ giúp đỡ. Gặp tình huống khẩn cấp, cứ tìm thổ dân các bộ lạc gần đó, bất kể là người Đạt Oát Nhĩ hay bộ tộc nào khác, họ đều sẵn lòng tụ binh tương trợ, bởi vì tất cả họ đều có huyết hải thâm cừu với La Sát Quỷ.”
“Hiểu rồi.” Trương Đình Huấn gật đầu.
Trong lịch sử, người Đạt Oát Nhĩ bị Mãn Thanh khinh rẻ thê thảm như vậy, nhưng khi đối mặt với đám cường đạo Ca Tát Khắc, tất cả đều cảm thấy Mãn Thanh mới là người một nhà. Không vì gì khác, người Ca Tát Khắc quá hung tàn!
Hầu Như Tùng chỉ về phía bờ sông đằng trước: “Nơi đó trước kia có một trại lớn, là nơi ở của hoàng thân quốc thích Kiến Châu Thát tử. La Sát Quỷ thừa dịp chủ trại ra ngoài ăn cưới, đã đánh lén công chiếm thành trại, những người không kịp trốn đều bị giết sạch, sau đó còn phóng hỏa thiêu rụi trại. Tộc nhân của bộ lạc này, mùa đông chết đói chết rét rất nhiều. Bây giờ, Đô Hộ Phủ mượn nền trại cũ còn sót lại, đã xây dựng một tòa dịch trạm, dựa theo tiếng bản địa đặt tên là “Ái Hồn Trạm”. Đây là dịch trạm gần Hải Lan Phao nhất, tiếp tục đi về phía bắc sáu mươi dặm chính là Hải Lan Phao.”
Đất đai xung quanh Ái Hồn Trạm phì nhiêu, lại gần yếu địa chiến lược Hải Lan Phao, nơi này sau này chắc chắn là thôn xóm trọng điểm phát triển, ước chừng hai mươi năm nữa có thể biến thành Ái Hồn Trấn.
Trời đã tối, đội vận chuyển lương thực chọn cập bờ nghỉ ngơi. Người Đạt Oát Nhĩ vốn định cư ở Ái Hồn chỉ lần lượt quay về được hai ba trăm người, rất nhiều người đã chết vì thiếu ăn thiếu mặc. Bọn họ sống quanh dịch trạm, coi dịch thừa và Dịch Tốt như người bảo vệ, thấy đội vận chuyển lương thực tới còn chủ động ra giúp đỡ dỡ hàng.
Họ nói líu lo một hồi, Trương Đình Huấn hỏi người dẫn đường đi theo đoàn: “Bọn họ đang nói gì vậy?”
Người dẫn đường giải thích: “Những người Đạt Oát Nhĩ này đang hỏi khi nào thương nhân mang muối tới. Muối dự trữ ở dịch trạm không đủ, không có bán cho họ, bây giờ họ đang trông ngóng thương nhân người Hán.”
“Trước kia họ ăn muối gì?” Trương Đình Huấn hỏi.
Người dẫn đường đáp: “Có bộ lạc ăn muối hồ, có bộ lạc ăn muối đất, vị không ngon, đều đắng chát, lại rất khó kiếm. Năm ngoái vận đến một đợt, những người này nếm được vị ngon rồi, nên cứ chờ dùng da thú đổi lấy muối.”
Hầu Như Tùng gọi Trương Đình Huấn lại, thấp giọng nói: “Cố ý không cho đủ đấy, trước hết để họ nếm chút vị ngon, rồi cứ treo khẩu vị của họ lên, đối phó thổ dân phải như vậy. Ngươi đến biên giới Sơn Thiểm, Hà Bắc, cách làm bên đó cũng tương tự. Không chỉ khống chế số lượng muối vận chuyển, lá trà cũng khống chế. Người Mông Cổ nếu không có trà để uống, đủ thứ bệnh tật kỳ quái sẽ xuất hiện, lá trà chính là người Mông Cổ mệnh căn tử.”
Trương Đình Huấn tò mò hỏi: “Làm sao phòng ngừa thương nhân vận chuyển nhiều trà?”
“Trường Thành,” Hầu Như Tùng giải thích cặn kẽ, “Trường Thành có nhiều đoạn chỉ xây tường phụ thấp bé, những đoạn tường phụ đó không chặn được đại quân. Tác dụng đơn giản có hai: một là làm chậm kỵ binh Mông Cổ, để đài phong hỏa kịp truyền tin; hai là để phòng thương nhân buôn lậu, thương nhân không dám phá sập tường phụ, đoàn vận chuyển về cơ bản là khó mà đi qua.”
Loại Trường Thành thấp bé yếu ớt đó, mục đích chủ yếu đúng là để phòng thương nhân, đối với người Mông Cổ chỉ có tác dụng làm chậm mà thôi!
Các vương triều người Hán đối phó dân tộc du mục có một vũ khí lợi hại chính là chế tài kinh tế. Ngừng giao thương ở chợ biên giới, cấm xuất khẩu muối ăn, lá trà, đồ sắt, lương thực, mà Trường Thành thuộc về công trình phụ trợ cho việc cấm vận vật tư. Chỉ cần biên quân không mở cửa sau cho buôn lậu, lệnh cấm vận này có thể bức dân tộc du mục phát điên.
Đáng tiếc đến cuối các vương triều, mỗi lần triều đình ban lệnh cấm vận, đều là tạo cơ hội cho biên quân phát tài.
Trương Đình Huấn thoáng chốc tỉnh ngộ, vỗ đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, trong thiên chiến lược của «Chiến Tranh Luận» có nói về điều này, các loại hàng hóa cấm vận còn phải tùy theo địa điểm.”
Hôm sau, tiếp tục lên đường, thuyền đi sáu mươi dặm, cuối cùng cũng đến Hải Lan Phao.
Nơi này rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều, quân đồn trú đã tăng lên 1500 người. Đợi sau khi đánh chiếm được Nhã Khắc Tát, sẽ chia 1000 người ra đồn trú ở đó, Nhã Khắc Tát mới thực sự là yếu địa chiến lược.
Từ Nhã Khắc Tát, các nhánh sông đi về phía bắc và nam không ảnh hưởng được các bộ lạc thổ dân ở sâu trong dãy Đại Hưng An Lĩnh. Nhánh sông đi về phía tây nam có thể chèo thuyền thẳng đến đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ, Mạc Bắc Mông Cổ ở ngay trước mắt. Đường sông đi về phía tây có thể thông đến Ni Bố Sở, đến Ni Bố Sở là đã rất gần hồ Bối Gia Nhĩ.
Cách Hải Lan Phao còn khá xa, Trương Đình Huấn đã thấy rất nhiều khói bếp bốc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận