Trẫm

Chương 756

Quảng Hồng trả lời: “Đây là lễ vật hoàng đế Trung Quốc bệ hạ tặng cho tổng đốc Quý quốc, nhất định phải do tổng đốc Quý quốc tự mình tiếp nhận.”
Nghe nói là lễ vật, phó quan liền vui vẻ hẳn lên, thái độ cũng nhiệt tình hơn nhiều, cứ như thể năm ngoái hai nước chưa từng khai chiến vậy.
Đi vào cửa phủ tổng đốc, Phạm Đức Lâm đích thân đi ra, hành lễ vô cùng ưu nhã: “Hoan nghênh quý sứ quang lâm Ba Đạt Duy Á, xin hãy thay ta gửi lời thăm hỏi chân thành đến hoàng đế Trung Quốc!”
“Dễ nói,” Quảng Hồng chắp tay, “Hoàng đế bệ hạ cũng đã chuẩn bị lễ vật cho các hạ... Mở rương!”
Binh sĩ hải quân lập tức mở những cái rương kia ra, Phạm Đức Lâm mang theo nụ cười tiến lên, sau khi thấy rõ đồ vật bên trong, nụ cười lập tức trở nên cứng ngắc.
Toàn bộ đều là đầu tù binh!
Phạm Đức Lâm vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Đây là ý gì?”
Quảng Hồng nói: “Những kẻ này ở Đài Loan xây thành trái phép thì không nói, còn bóc lột, tàn sát người Trung Quốc, theo luật đáng chém! Nghe nói ở Ba Đạt Duy Á này cũng có rất nhiều người Trung Quốc, mà lại phải nộp mức thuế còn nhiều hơn cả thổ dân bản địa người Java. Tổng đốc các hạ, ngươi liệu mà lo lấy thân!”
Phạm Đức Lâm cả giận nói: “Trung Quốc và Hà Lan vốn là đồng minh của Minh Quốc, chúng ta từng cùng nhau tác chiến chống Tây Ban Nha. Trung Quốc tự tiện công kích pháo đài Hà Lan, còn giết chết rất nhiều người Hà Lan, phải là Hà Lan chất vấn hành vi phản bội của Trung Quốc mới đúng!”
Quảng Hồng nói: “Hà Lan nếu là đồng minh của Minh Quốc, vì sao lại tàn sát người Trung Quốc ở Đài Loan?”
“Đó là bọn họ bạo loạn, Hà Lan chỉ đang trừng phạt hành vi phản loạn!” Phạm Đức Lâm ngụy biện.
Quảng Hồng hỏi lại: “Đang yên đang lành tại sao phải bạo loạn?”
Phạm Đức Lâm nói: “Bọn hắn muốn giành được nhiều quyền lực hơn, con người vốn lòng tham không đáy.”
“Mở rương!” Cái rương cuối cùng được mở ra, Quảng Hồng chỉ vào hồ sơ bên trong nói: “Đây là lời khai của tù binh Hà Lan, ghi chép bằng Hán văn và tiếng Hà Lan, tổng đốc các hạ tự mình xem đi.”
Phạm Đức Lâm tiện tay lật xem một phần, nói: “Những lời khai này là ngụy tạo.”
Quảng Hồng lười đôi co thêm, trực tiếp tuyên bố: “Xét thấy hành vi ngược đãi, bóc lột, tàn sát người Trung Quốc, bội ước đồng minh của Hà Lan, từ nay về sau sẽ tiến hành chế tài thương mại đối với Hà Lan. Các loại hàng hóa đặc thù như đồ sứ ngũ thái, gấm Vân Cẩm, thương nhân Trung Quốc không được phép bán sang Ba Đạt Duy Á nữa. Một khi phát hiện, lập tức thu hồi và hủy bỏ giấy phép ra biển của thương nhân Trung Quốc đó!”
“Không, các ngươi không thể làm như vậy!” Phạm Đức Lâm cuối cùng cũng luống cuống.
Hắn thất bại, nhiều nhất cũng chỉ là về Hà Lan dưỡng lão. Nhưng nếu hàng hóa cao cấp của Trung Quốc sau này không bán cho Hà Lan nữa, đám cổ đông kia sẽ xé xác hắn.
Đương nhiên, chắc chắn không thể cấm tiệt được, thương nhân Trung Quốc trên biển tất nhiên sẽ lén lút mang theo. Nhưng việc lén lút mang hàng hóa vi phạm lệnh cấm thuộc về buôn lậu, khi vận đến Ba Đạt Duy Á để bán, Hà Lan sẽ phải bỏ ra chi phí mua hàng lớn hơn.
Quảng Hồng tiếp tục nói: “Các nước Vạn Đan, Nhu Phật, Bành Hanh, Đại Nê, Xiêm La, Đinh Gia Lư, Tô Môn Đáp Lạp đều là nước lệ thuộc của Trung Quốc. Hà Lan sau này không được phép công kích những quốc gia này, nếu không chính là khai chiến với Trung Quốc!”
Phạm Đức Lâm nghe mà muốn ngất đi, nếu những quốc gia này tất cả đều thuộc về Trung Quốc, chẳng khác nào bao vây chặt cảng Malacca (Mã Lục Giáp) của Hà Lan.
Người so với người, tức chết người.
Hà Lan rất vất vả mới cướp được Malacca từ tay Bồ Đào Nha, nhưng các quốc gia xung quanh đều xem Hà Lan là địch nhân. Chỉ có Vương quốc Aceh (Á Tề Quốc) là kết minh với Hà Lan, đó cũng là vì Vương quốc Aceh cũng gây thù chuốc oán khắp nơi.
Mà vị sứ giả Trung Quốc này, chỉ ngồi thuyền đi một vòng, các quốc gia lập tức cúi đầu, toàn bộ biến thành phiên thuộc của Trung Quốc.
Phạm Đức Lâm có thể tưởng tượng được, ngày nào đó Trung Quốc muốn đánh Malacca, chỉ cần điều động hải quân ra hô một tiếng, các quốc gia chắc chắn sẽ nhao nhao xuất binh tương trợ. Bởi vì những nước nhỏ này vốn đã muốn lật đổ Hà Lan, chỉ thiếu một đại ca dẫn đầu mà thôi.
Nhưng Phạm Đức Lâm thật sự không dám trở mặt, cũng không dám bắt Quảng Hồng chặt đầu.
Bây giờ đối với Công ty Đông Ấn Hà Lan, thương phẩm quan trọng nhất là hương liệu, trong đó hồ tiêu là chủ yếu nhất.
Việc công ty chở hàng hóa về Hà Lan, bán ra cho thương nhân bản xứ theo hình thức đấu giá, cũng bắt nguồn từ việc kinh doanh hồ tiêu. Lúc đó, việc mua hồ tiêu của Bồ Đào Nha và Anh Quốc vì chiến tranh mà rơi xuống đáy, thị trường hồ tiêu châu Âu đối mặt với tình trạng thiếu hàng nghiêm trọng.
Công ty Đông Ấn Hà Lan không những không nhân cơ hội xuất hàng số lượng lớn, ngược lại còn giảm bớt nguồn cung hồ tiêu. Cứ như vậy, cố tình đẩy giá hồ tiêu lên đỉnh điểm.
Đồng thời còn thực hiện giao dịch nội bộ trái quy tắc, bán hồ tiêu giá thấp cho thương nhân Amsterdam. Thương nhân các tỉnh khác của Hà Lan vô cùng tức giận, đã liên thủ triệu tập hội nghị hủy bỏ hợp đồng. Kể từ đó, thương phẩm chở về từ châu Á bắt buộc phải đấu giá công khai cho thương nhân Hà Lan.
Mấy năm nay, lợi nhuận từ hương liệu sụt giảm nhanh chóng, tỷ trọng giao dịch hương liệu cũng đang giảm bớt. Mà hàng dệt may từ Trung Quốc, ngoài tơ lụa còn có vải bông, số lượng mua vào đã vọt lên vị trí thứ nhất (dù lợi nhuận ròng không bằng hương liệu).
Đánh trận là đánh trận, làm ăn là làm ăn.
Công ty Đông Ấn Hà Lan sợ nhất là sau khi đánh giặc xong, bất kể thắng thua cũng mất mối làm ăn.
Không thể nào chọc giận hoàn toàn hoàng đế Trung Quốc, bởi vì bến cảng ở Nam Dương không chỉ có mỗi Ba Đạt Duy Á, ngay sát vách Vạn Đan đã có cảng tự do. Hôm nay không cho phép bán hàng cao cấp cho Hà Lan chỉ là một sự trừng phạt, sau này không biết chừng còn ban hành lệnh cấm gì nữa.
“Tổng đốc các hạ, ký hiệp ước đi.” Quảng Hồng nói.
Phạm Đức Lâm hỏi: “Hiệp ước gì?”
“Điều ước không được tự tiện tiến công các nước phụ thuộc của Trung Quốc, và điều ước chuyển nhượng đảo Bố Tang Gia cho Trung Quốc.” Quảng Hồng nói.
Không nhắc đến đảo Bố Tang Gia thì thôi, vừa nhắc tới là Phạm Đức Lâm lại nổi giận, năm ngoái hạm đội Hà Lan chính là bị phục kích ở đó.
Đảo Bố Tang Gia diện tích rất lớn, trên đảo còn có thổ dân, nhưng sau khi Trung Quốc chiếm lĩnh, cũng không tiếp tục đóng quân, bây giờ về thực chất nó không thuộc về bất kỳ quốc gia nào.
Ý của Triệu Hãn là, trước tiên dùng điều ước xác định quyền sở hữu, sau này khi có thời gian rảnh rỗi sẽ thực sự thống trị, thậm chí có thể đưa di dân lên đảo.
Phạm Đức Lâm cuối cùng cũng bùng nổ: “Không thể nào! Đảo Bố Tang Gia là Hà Lan có được sau khi tác chiến với Tây Ban Nha với tư cách Quốc gia chiến thắng, ta không thể nào giao đảo Bố Tang Gia cho Trung Quốc.”
“Nhưng các ngươi đã chiến bại, pháo đài Hà Lan trên đảo cũng đã bị quân ta phá hủy.” Quảng Hồng cười nói.
Phạm Đức Lâm nói: “Ta sẽ không ký bất kỳ điều ước nào với ngươi, cáo từ!”
Quảng Hồng cũng không ép buộc, ngược lại đi về phía xưởng đóng tàu của người Hà Lan, phó quan vậy mà không ngăn cản hắn.
Một binh sĩ hải quân hô to về phía xưởng đóng tàu: “Nếu có đồng bào nào muốn hồi hương, có thể đi nhờ thuyền hải quân rời đi, sau khi hồi hương lập tức được định cư chia ruộng!”
Lời vừa nói ra, xưởng đóng tàu lập tức náo loạn.
Bất chấp sự ngăn cản của quản lý người Hà Lan, rất nhiều thợ đóng tàu người Hán lao ra, vẻ mặt tràn đầy ước ao vô hạn: “Thật sự có thể đi thuyền về nước sao, hồi hương là có thể được định cư chia ruộng?”
Quảng Hồng cười nói: “Các ngươi đều là người có tay nghề, nếu không muốn làm ruộng, cũng có thể vào làm trong xưởng đóng tàu do triều đình xây dựng.”
Chương 700: 【 Ngoại Giao Bính Từ 】
“Tất cả quay về!” Phó quan đi cùng Quảng Hồng suốt chặng đường, thấy vậy lập tức điều binh sĩ đến, cầm súng lên đạn ép thợ đóng tàu quay về.
Quảng Hồng tỏ ra khó hiểu: “Những người Trung Quốc này, chẳng lẽ đều là nô lệ sao? Bọn hắn vậy mà không được phép về nước?”
Phó quan trả lời: “Bọn hắn đã ký hợp đồng với xưởng đóng tàu, nếu rời đi trước khi hết hạn hợp đồng, sẽ phải bồi thường cho xưởng đóng tàu một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng rất lớn.”
Quảng Hồng chợt hiểu ra, cười: “Tiền phạt vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”
Phó quan nói: “Gấp 10 lần tiền lương một năm.”
“Chuyện này không thành vấn đề, tiền phạt vi phạm hợp đồng của bọn hắn, toàn bộ để ta thanh toán!” Quảng Hồng chính là đang đợi câu này.
Phó quan cuối cùng cũng sốt ruột, nói: “Tiên sinh chờ một lát, chuyện này ta phải bẩm báo tổng đốc.”
Sau khi phó quan phái người đi phủ tổng đốc, Quảng Hồng lại hỏi: “Cư dân người Hán trong thành, chắc không phải cũng có tiền phạt vi phạm hợp đồng chứ?”
Phó quan lắc đầu: “Không có.”
Quảng Hồng nói với binh sĩ hải quân bên cạnh: “Các ngươi đến khu phố trong thành, hỏi từng nhà, nhìn thấy người Hán thì nói cho bọn hắn biết. Về nước là có thể được chia ruộng định cư, người có tay nghề cũng có thể tìm được việc làm trong thành để kiếm sống, Hải quân Đại Đồng sẽ dùng thuyền đón bọn họ đi!”
“Tiên sinh, ngươi không thể làm như vậy!” Phó quan bị dọa không nhẹ.
Người Hán và gia quyến ở Ba Đạt Duy Á, bao gồm cả con cái lai, bây giờ đã vượt quá hai vạn người. Các đời tổng đốc đều vô cùng lo lắng, cảm thấy tỷ lệ người Hán trong thành quá cao, do đó áp đặt thuế nặng để hạn chế sự gia tăng của người Hán, về sau thậm chí còn xúi giục thổ dân tàn sát người Hán.
Nhưng nếu thật sự không có người Hán, cả thành thị lẫn bến cảng đều sẽ phải ngừng hoạt động!
Phạm Đức Lâm vội vàng chạy về, chỉ vào Quảng Hồng giận dữ mắng: “Ngươi là sứ giả Trung Quốc, ta tuân thủ lễ tiết ngoại giao mới cho phép ngươi tự do đi lại ở Ba Đạt Duy Á. Nhưng ngươi vừa rồi đã có hành vi gián điệp, ta phải lập tức trục xuất ngươi!”
Quảng Hồng lại tỏ vẻ mặt ngơ ngác: “Ta làm chuyện mật thám ư? Ta chỉ nói với người Hán ở đây, nếu bọn hắn muốn về nước, ta có thể dẫn bọn hắn rời đi. Đây đều là người Trung Quốc, cũng không phải nô lệ các ngươi bắt về, bọn hắn chẳng lẽ không có quyền tự do đi lại sao?”
“Lập tức, lập tức rời khỏi Ba Đạt Duy Á!” Phạm Đức Lâm quát.
Quảng Hồng nghiến răng nói: “Ngươi giam giữ người Trung Quốc, không cho phép bọn hắn rời đi, ngươi muốn tuyên chiến với Trung Quốc sao?”
Rõ ràng, Quảng Hồng chính là đang chơi trò "ngoại giao bính từ", đây là chuyện mà sứ giả Trung Quốc thích làm nhất.
Bao gồm cả thời kỳ tiền và trung kỳ Đại Minh, đặc biệt là thời Hán, Đường, các sứ giả đi sứ ngoại bang, có thể tìm đường chết thế nào thì sẽ tìm đường chết thế ấy. Bọn hắn ngay cả mạng của mình cũng không cần, chính là muốn chọc giận đối phương, nếu bản thân vì vậy mà chết, triều đình Trung Quốc liền có lý do phát động chiến tranh.
Phạm Đức Lâm hô: “Giương súng, áp giải bọn hắn ra biển!”
Quảng Hồng không hề sợ hãi, ngẩng đầu phản kích: “Hành vi này của các hạ, ta sẽ tự động xem là khai chiến. Chỉ cần ta rời khỏi bến cảng, trở lại thuyền, liền sẽ lệnh cho hải quân phát động tiến công! Ngươi cũng có thể lập tức giết ta, trong vòng ba giờ, nếu hải quân của ta không nhận được tin tức, cũng sẽ tiến công cảng Ba Đạt Duy Á. Cho dù chi hải quân này chiến bại, Trung Quốc còn có nhiều hạm đội hơn, hàng năm đều sẽ đến đánh nơi này! Thuận theo gió mùa, các thương thuyền Trung Quốc đều sẽ được chiến hạm hộ tống, bất kỳ thương thuyền nào đến Ba Đạt Duy Á giao dịch, một khi bị phát hiện sẽ bị coi là có hành vi phản quốc. Ta muốn khiến Ba Đạt Duy Á, một gánh tơ sống Trung Quốc cũng không mua được, một thước vải bông Trung Quốc cũng không mua được!”
“Ngươi...” Phạm Đức Lâm đang cơn thịnh nộ, vậy mà lại cố nén xuống được, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một viên quan ngoại giao điên cuồng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận